Một chàng trai lịch thiệp, nho nhã đang ngồi ở phòng ăn học viện, trước mặt chàng trai là hai người thiếu nữ xinh đẹp, mỹ miều, chàng trai may mắn như thế là ai vậy nhỉ?
Đúng vậy chàng trai đó chính là tôi, Bá Đồ.
Lướt nhìn một lượt mọi người ở đây tôi thấy rất nhiều ánh mắt ngưỡng mộ, trong đó cũng chẳng thiếu sự thù địch.
Tôi thở dài ngao ngán chuyện cũ chưa qua, chuyện mới lại đến nếu tiếp như thế này thì kiểu gì tôi cũng là người gặp xui xẻo mà thôi.
"Hôm nay là vì chuyện gì mà công chúa điện hạ lại ngồi ở chỗ này?" Tôi mệt mỏi mà hỏi.
Hai người thiếu nữ trước mặt tôi đây, một người là vợ sắp cưới của tôi, người còn lại là công chúa nhỏ nhất của đất nước này.
Cô công chúa này tên là Lâm Quân Uyển, cô ấy là học sinh năm hai của học viện, là đàn chị của tôi.
Đối với đàn chị tôi chẳng có hứng thú gì nhưng mà đàn chị này mấy ngày hôm nay lại cứ thích xuất hiện trước mặt tôi, chính xác hơn thì cô ấy cứ bám lấy vợ sắp cưới của tôi mà hai người chúng tôi thì thường đi chung với nhau.
"Bá học đệ biết rồi còn hỏi!" Cô công chúa dùng điệu bộ thong dong, nhàn nhã nói ra.
Cô đây còn như thế thong thả, cô ngồi nơi đây đã làm rất nhiều người chú ý, cứ kiểu này thì tôi sẽ bị mấy người hâm mộ của cô nhìn đến chết đó có biết hay không?
"Không phải Nguyệt Thiên đã nói là không muốn tham gia, công chúa điện hạ cũng không nên miễn cưỡng người khác làm điều người ta không thích như thế!" Tôi cố gắng lịch thiệp nhất trả lời lại.
Thần Kiếm hội cứ cách ba năm sẽ được tứ đại gia tộc tổ chức một lần, đây là đại hội thi đấu dành cho các ma pháp kiếm sĩ chỉ cần không quá 18 tuổi đều có thể tham gia.
Người dành giải nhất cuộc thi này không chỉ có thể có được rất nhiều tiền thưởng mà còn được diện kiến quốc vương và được ngài ấy phong tước hiệu.
Vừa có danh tiếng vừa có tiền tài lại có được địa vị nên hội đấu thu hút được rất nhiều người tham gia.
Công chúa điện hạ như thế quấn lấy hôn thê của tôi cũng là vì cuộc thi Thần Kiếm hội.
Hai tháng trước kinh đô bị tấn công hoàng gia lại chẳng thể làm gì được nhiều nên tín nhiệm của hoàng gia trong lòng dân chúng đã giảm đi rất lớn, vì muốn lấy lại sự tín nhiệm cho hoàng thất nên công chúa điện hạ mới muốn người trong học viện tham gia giành lấy giải nhất.
Học việc trực thuộc quản lý của hoàng gia, là một phần bộ mặt của hoàng thất nếu người trong học viện giành được giải nhất như thế sẽ chứng minh được sức mạnh cũng như tiềm năng của hoàng thất trước công chúng, mà hôn thê của tôi được mệnh danh là học sinh mạnh nhất học viện năm nhất và có nhiều lời đồn cho rằng cô ấy có thể là học sinh mạnh nhất toàn học viện.
Chính vì thế công chúa điện hạ mới đích thân tới thuyết phục vị hôn thê của tôi dùng danh nghĩa học viện để tham gia thi đấu nhưng cô ấy không muốn tham gia nên hiện tại mới có tình cảnh như thế này.
"Tham gia hay không là do em ấy quyết định, Bá học đệ không nên nhiều lời!" Công chúa điện hạ vẫn thong dong mà nói nhưng tôi nghe được sự khinh thường không hề nhẹ từ cô ta.
Thật là đáng ghét.
"Em tôn trọng ý kiến của cậu ấy!" Khi tôi chẳng biết nói gì thêm với cô công chúa này thì vợ sắp cưới của tôi đã lên tiếng bên vực tôi rồi đứng lên rời đi.
Không uổng gần mười năm bồi dưỡng tình cảm, đến lúc cần thiết cô ấy vẫn là lựa chọn bảo vệ tôi.
Tôi đây cũng chẳng muốn ngồi lại nên tôi cũng rời đi theo, bỏ mặc cô công chúa kênh kiệu đó ở lại một mình.
Sau giờ học chiều tôi cùng hôn thê của mình đi dạo quanh hồ Nguyệt Duyên ở gần khu vực học viện.
Hồ Nguyệt Duyên đây là một hồ nước nổi tiếng khắp Lâm quốc, hồ nước này từng gắn lên mình rất nhiều câu chuyện về tình yêu cảm động.
Những câu chuyện này có rất nhiều phiên bản nhưng đơn giản hóa cốt truyện lại thì có hai người yêu nhau nhưng bị gia đình ngăn cấm sau đó họ đến bên hồ nguyện ước và qua nhiều trắc trở họ đã đến được với nhau.
Ánh chiều tà chiếu vào làn nước nhấp nhô, những cơn gió nhẹ mang theo hơi nước làm không khí nơi đây trở nên tươi mát, tôi cùng cô ấy ngồi xuống một cái ghế dài.
Những sợi tóc tơ mảnh mai phất phơ trong gió người con gái xinh đẹp này nhìn qua tôi nhẹ nhàng mỉm cười mà nói:"Tối hôm qua mình mơ thấy giấc mơ rất lạ, trong giấc mơ mình thấy một người con gái ngu ngốc lại vụng về, lúc nào cô ấy cũng dính vào rắc rối nhưng lần nào cô ấy cũng được một người thần bí xuất hiện cứu giúp." Cô ấy ngừng lại rồi nhìn vào mắt tôi mà hỏi:" Cậu đoán người thần bí này là ai?"
Tôi lắc đầu nói:"Tớ không biết."
"Người thần bí này là cậu đó!"Cô gái này không hề ngại ngùng mà ngược lại cô ấy còn mỉm cười với tôi mà nói.
Người vợ sắp cưới này của tôi thật biết thả thính cô ấy cứ kiểu này thì tôi làm sao đỡ nổi.
"Thật ra tối hôm qua tớ cũng mơ thấy..." Tôi cũng định thả chút thính cho vợ sắp cưới của mình thì một thân ảnh thiếu nữ xuất hiện trước mắt tôi khiến tôi tụt hết cả hứng thú.
"Chào em lại gặp mặt rồi, em đã suy nghĩ lại về đề nghị của chị chưa?"
Có phải hay không, cô công chúa này vậy mà bám theo tới đây.
"Tớ nghĩ là cậu nên nói rõ ràng với công chúa điện hạ đi." Tôi nhỏ giọng nói với vợ sắp cưới của mình rồi né ra chỗ khác để cho hai ngươi họ có không gian riêng tư nói chuyện
Hai người họ nói chuyện một hồi nhưng có vẻ như cô công chúa này vẫn không có ý định từ bỏ, hai người họ càng nói càng lớn tiếng người ở quanh đây đã bắt đầu chú ý qua.
Thật phiền phức.
Tôi thật không chịu nổi nữa nên đã tiến tới dắt tay hôn thê của mình rời đi.
Cô công chúa đáng ghét đó vẫn quyết không từ bỏ mà đuổi theo chúng tôi.
"Công chúa điện hạ, ngài như thế này có cảm thấy mình quá đáng lắm hay không?" Tôi đã quay đầu lại mà gắt gỏng hỏi lấy công chúa điện hạ đang đi theo sau mình.
"Bá học đệ không hiểu thì đừng xen vào, đây không phải là chuyện mà một kẻ vô dụng như học đệ có thể hiểu nổi đâu!" Cô công chúa này đã không hề che dấu đi sự khinh thường đối với tôi mà nói.
Tôi thật là bực bội với cô công chúa này rồi, tôi lúc này trong đầu đã nghĩ ra mấy chục phương thức trừng trị cô ta.
"Em đã nói là không muốn tham gia, mà em cũng không muốn cùng người chỉ biết khinh thường người khác như chị có dính liếu gì với nhau!" Vợ sắp cưới của tôi đã trịnh trọng nói chuyện với đứa con gái phiền phức kia rồi cô ấy kéo tay tôi rời đi khỏi chỗ này.
Chúng tôi đã không còn hứng thú gì để đi chơi nữa nên hai người bọn tôi đã quay về lại học viện.
Một ngày cứ thế trôi qua ngày tiếp theo lại tới, tôi cùng hôn thê của mình chuẩn bị vào lớp học thì một bóng dáng quen thuộc đã ngăn cản bước đi của chúng tôi.
"Lại gặp rồi, em có suy nghĩ lại về đề nghị của chị chưa?"
Hôm qua đã nói như vậy thế mà cô công chúa này không cảm thấy nhục nhã, hôm nay lại chai mặt tới đây nói chuyện.
Tôi thật là ngao ngán với loại người như thế vậy.
Người có địa vị lại chai mặt không biết nhục, không thể nào động thủ đánh đuổi mà nói chuyện lại không thể chửi bới quá lời, còn nói lời nhẹ nhàng thì vô pháp có thể khiến đối phương từ bỏ ý đồ.
Hai người chúng tôi đã không nói lời nào mà né qua một bên rồi đi vào lớp học, hết phần học buổi sáng chúng tôi định ra khỏi lớp học để đi giải lao thì cô công chúa đó lại xuất hiện, khi đến phòng ăn cô gái này vẫn đi theo chúng tôi.
Chiều về khi tan học tôi và hôn thê của mình đi về kí túc xá, nhìn qua người phía sau vẫn còn đang bám dính lấy mà tôi thở dài nói:"Theo tớ nghĩ thì cậu vẫn là nên tham gia hội thi đấu đi!"
Quỷ là gì , quỷ là đồ chơi là vật buôn bán của ta mà thôi