Hành Trình Của Bóng Đêm

Chương 36: Trọng Thương




Đặt tay lên lồng ngực tôi cố ép mình bình tĩnh, kiềm nén cơn đau cùng sự với lạnh giá tôi lén lút vào lại kinh đô.

Giữ lấy nhịp thở đều đặn tôi bước vào học viện quay về phòng kí túc xá của mình, khi xác định căn phòng còn nguyên vẹn không có ai vào nơi đây lúc này tôi mới ngồi bệt xuống nền hổn hển thở ra từng ngụm.

Cởi đi chiếc áo học viện làm từ vật chất bán dẫn trên người ra một vết chém dài trước ngực xuất hiện trước mắt.

Tôi liên tục sử dụng ma thuật phục hồi lên vết thương nhưng hiệu quả nó mang lại quá mức ít ỏi, vết thương phục hồi quá mức chậm chập.

Đây không phải vì ma thuật tôi dùng yếu kém mà là vì vết thương này chứa đựng bên trong một loại sức mạnh phá hoại cực lớn, nó không ngừng ăn mòn lấy da thịt máu huyết của tôi.

Một đất nước muốn tồn tại lâu dài tất nhiên phải có ác chủ bài của mình, Lâm gia thống trị Lâm quốc hơn 200 năm thì lại càng không thể thiếu sức mạnh đủ để đàn áp mọi thế lực.

Tôi luôn biết điều đó nên mọi hành động tôi làm đều cẩn thận từng li từng tí, luôn tính toán đến các trường hợp xấu nhất có thể xảy ra nhưng lần này hành động thật là một thất bại khi mọi chuyện đều vượt qua tầm kiểm soát, tôi đã không có một chút chuẩn bị nào cho những trường hợp như vậy.

Ngày đầu đại hội mọi chuyện đều đi theo đúng hướng nhưng qua ngày thứ hai thì mọi thứ bắt đầu lệch nhịp.

Ngày thứ hai tôi chỉ muốn nhẹ nhàng chiến thắng rồi sẽ thật sự bùng nổ vào ngày tiếp theo nhưng tên elf kia lại có vấn đề không nhẹ, hắn là người của hắc hội, tôi đã cảm nhận được giọt máu thần kì trong thanh kiếm mà hắn đang cầm vì thế tôi quyết định cho hắn nằm dưỡng bệnh vài ngày.

Sau đó lại đến tên hống hách Vũ Minh, trước khi lên thi đấu hắn đã nói nặng nói nhẹ với tôi, nghe những lời này làm tôi muốn đưa tiễn hắn sang thế giới bên kia, dù sao cũng chỉ là thay đổi một chút hình tượng Tôn Diệt mà thôi không ảnh hưởng quá nhiều nên tôi đã cho hắn hiểu được thế nào là họa từ miệng mà ra.

Chẳng có vấn gì nhiều, tất cả chỉ là việc ngoài lề cho đến khi tôi phát hiện Tử Sắc thế mà cũng tham gia vào hội đấu.

Bọn nhỏ này muốn làm gì, vì sao lại mạo hiểm tham gia hội đấu.

Khác với tôi có thân phận chỉnh tề, có tính danh đầy đủ, thân phân bọn nhỏ đều là hàng ngụy tạo.

Sự xuất hiện của Tử Sắc làm tôi thật sự bối rối nhưng tôi vẫn có cách ứng phó.

Ban đầu mục đích kế hoạch thoát thân của tôi là cho hai thân phận cùng lúc xuất hiện trước mặt mọi người.

Tôn Diệt giành lấy giải nhất sau đó sẽ tháo mặt nạ ra biểu diễn một màn diễn thuyết về sức mạnh của một kiếm sĩ có thể đạt được để thu hút lấy sự chú ý mọi người.

Đến lúc cao trào nhất tôi sẽ dùng lấy ảnh chiếu đối xạ, một loại ảnh xạ tạo nên hình ảnh hư ảo với độ chân thật cực cao chỉ có chạm vào mới có thể phân biệt để tạo ra hình ảnh Bá Đồ đứng trên sân khấu còn bản thân tôi sẽ hóa thành Hắc Ám xuất hiện trên không trung kéo sự tập trung của khán giả qua mình.

Sau khi xong chuyện Hắc Ám hóa thành khói đen tan biến, Bá Đồ vẫn ở trong khán đài từ đầu đến cuối, như vậy kế hoạch sẽ thành công hoàn mỹ.

Nhưng bước đầu tiên giành lấy chiến thắng trong lần đại hội để mọi người chú ý lại trở nên khó khăn khi có sự góp mặt của Tử Sắc, dù là ở trạng thái bình thường thì con bé cũng rất mạnh muốn dùng thuần túy lực lượng cơ thể để thắng là không thể.

May sao tôi còn có Xích Huyết Kì Kiếm, trợ lực từ thanh kiếm cùng kỹ năng của mình tôi hoàn toàn tự tin sẽ áp đảo con bé.

Thế nhưng việc ngoài ý muốn lại xuất hiện, Tử Sắc phản ứng với hiệu ứng của Xích Huyết Kì Kiếm quá mức nhạy cảm làm cho trạng thái tâm lý con bé trở nên mất ổn định.

Tử Sắc mất đi khống chế không chỉ trở nên cực mạnh mà còn cực cuồng loạn và hiếu sát.

Ở trạng thái này thì con bé chẳng phân biệt nổi địch ta, lúc này Tử Sắc chỉ biết mỗi việc giết chóc, tôi phải dùng lấy toàn lực mới có thể trấn áp con bé về lại trạng thái bình thường.

Con bé mà nổi điên tại đấu trường thì nơi đây thật sự sẽ trở thành một thẩm kịch.

Đáng lẽ tinh thần cùng với ý chí của con bé phải mạnh mẽ hơn như thế này nhiều mới đúng.

Không biết vì sao Tử Sắc lại trở nên yếu đuối như vậy nhưng chuyện cấp bách bây giờ là ổn định lại tâm lý của con bé nên tôi đã ép toàn bộ huyết sương ở khu chiến đấu ra bên ngoài.

Đây là không có cách khác, huyết sương một khi được giải phóng nếu không dùng ma thuật đặc biệt để loại bỏ thì chỉ có thể để cho chúng từ từ tan đi mà thôi.

Tử Sắc tâm tình dần bình ổn lại nhưng khán đài lại thành một đoàn hỗn loạn, mọi người đều đã mất đi khống chế.

Hiệu ứng đặc biệt của huyết sương là khiến khát vọng cùng với tình cảm ẩn dấu sâu bên trong con người bộc phát ra ngoài, càng đáng sợ hơn là thứ này có thể bỏ qua phòng hộ mà trực tiếp tấn công vào linh hồn.

Tình thế chẳng mấy tốt đẹp nếu tôi không ra tay ngăn cản thì thật sẽ xảy ra án mạng đến lúc đó mọi thứ coi như thật xong, Bá Đồ sẽ gắn trên mình một đời tù tội.

Nhưng dùng lấy ma thuật cứu người thì kế hoạch thoát thân sẽ trở nên vô dụng, còn có nguy cơ bị người ta lần theo đó mà tra ra tôi là Hắc Ám, đến lúc đó thì mọi thứ cũng thật xong.

Tiến thoái lưỡng nan, không biết nên làm thế nào mới tốt thì một tiếng hô ở khu quan chiến thuộc hoàng tộc vang lên.

Tiếng hô ẩn chứa bên trong một lực lượng rất mạnh, hiệu ứng huyết sương đã bị vô hiệu hóa ngay lập tức.

Nhờ vậy tôi mới thoát khỏi tình thế nguy hiểm, đồng thời còn phát hiện ra được một cao thủ chân chính đang quan chiến ở đây.

Tình thế nguy hiểm qua đi kế hoạch thoát thân vẫn phải tiếp tục nhưng trong tình cảnh hiện tại thì chỉ có thể tùy cơ ứng biến, thực hiện nhanh chóng rồi chuồn lẹ.

Tôi bắt đầu gây nên sự chú ý bằng cách hô to đầu hàng rồi nhanh chóng thay đổi thành Hắc Ám, buông lời dẫn dắt sự tập trung mọi người sau đó tôi hóa thành làn khói đen tan đi.

Khi muốn thay đổi lại làm Tôn Diệt thì tôi phát hiện ra có kẻ đang bám theo, kẻ này là cao thủ quan chiến khi nãy đã phá giải hiệu ứng huyết sương.

Không có cách nào tôi chỉ có thể trốn đi, nhưng tốc độ cùng với khả năng truy tung của đối phương thật sự rất tốt, dù cố gắng thế nào cũng không kéo dài được khoảng cách.

Một trốn một đuổi đến khi ra khỏi kinh đô mà vẫn không tài nào thoát khỏi tầm mắt của người này nên tôi quyết định dừng lại đối chiến, hạ gục đối phương trước rồi tính tiếp.

Chính diện đối đầu, nhìn rõ khuôn mặt của đối phương làm tôi bất ngờ, người này tôi từng gặp hơn nữa còn từng đấu qua.

Lần đầu gặp mặt giữa tôi và Nhã Phi ở kinh đô, tôi với thân phận Hư Vô đã cùng ông chú khó tính so một màn khí thế .

Lúc đó tôi đã biết ông chú này chẳng phải hạng tầm thường chỉ là không ngờ ông ấy lại có liên quan đến hoàng thất.

Ông chú lúc đầu không muốn đánh nhau mà bắt đầu hỏi chuyện và kết quả cuối cùng của câu chuyện là hai bên giao thủ.

Thật mạnh, đây là người mạnh nhất mà tôi đã từng giao đấu, trình độ kiếm thuật lẫn sức mạnh và lượng ma lực đều không hề thua kém tôi.

Trong một cuộc chiến sức mạnh của chính bản thân là rất quan trọng nhưng sức mạnh từ bên ngoài cũng góp phần chẳng kém, cuộc chiến của chúng tôi từ so về kĩ thuật, sức mạnh chuyển sang so về vật phẩm hỗ trợ của ai tốt hơn.

Thanh kiếm trên tay đối phương chẳng đơn giản, thanh kiếm này là một món cổ vật có thể đóng băng mọi thứ khi chạm vào, mỗi lần đỡ lấy nhát chém từ nó tay tôi lại lạnh run cả lên.

Dù thanh kiếm đó rất lợi hại nhưng sự linh hoạt của vật chất bán dẫn lại mạnh hơn một bậc nên tôi bắt đầu chiếm lấy lợi thế.

Khi lợi thế bị nghiêng về phía tôi thì ông chú lại kích hoạt hai món cổ vật khác.

Một món cổ vật tạo ra màn chắn bao trùm nơi đây, một món khác lại làm cho không khí trở nên đặc sệt khiến cho hành động của tôi trở nên cực kì khó khăn.

Bị áp chế đã làm tôi chẳng còn có phần thắng nào nên tôi quyết định rút lui.

Dùng tuyệt kĩ Hắc Giới khống chế đối phương sau đó tôi dùng Hư Hóa xuyên qua màn chắn nhưng lúc này ông chú đã phá được trói buộc rồi chém một nhát vào ngực tôi.

Quỷ là gì , quỷ là đồ chơi là vật buôn bán của ta mà thôi