Khu thực hành chiến đấu tại học viện, tôi đang chĩa kiếm gỗ trong tay mình về phía một thiếu nữ xinh đẹp.
Người thiếu nữ này là một thú nhân có mái tóc dài uốn lượn gợn sóng màu tím sữa với hai cái tai báo nhỏ nhắn trên đầu hòa với làn da trắng mịn làm tôn lên nét kiêu sa, quyến rũ mà mọi nam nhân phải điên đảo khó lòng cưỡng lại.
Thiếu nữ xinh đẹp rạng ngời này tên là Ninh Dương Tử hay gọi chính xác hơn một chút là Tử Sắc.
Sau khi tôi nhận thua tại trận chung kết thì Tử Sắc hiển nhiên trở thành quán quân của Thần Kiếm hội nhưng thay vì nhận phong tước như bao quán quân khác thì con bé lại xin quốc vương nhập học vào Toàn Lâm học viện, hơn nữa còn xin vào đúng lớp học của tôi và quốc vương tất nhiên là đồng ý điều này ngay lập tức.
Thật không biết bọn nhỏ đang âm mưu gì nữa.
Từ khi hại Hạt Sắc chịu oan đến giờ trong lòng tôi luôn áy náy vì thế mấy tháng nay tôi không dám gặp lại bọn nhỏ và hậu quả là sự thất bại nặng nề cùng với một đống rắc rối mà tôi bây giờ phải gánh chịu.
Hội đấu kết thúc với hơn 2000 người bị thương, khoảng 50 người trong đó có địa vị cao trong tứ đại gia tộc.
Người quan chiến bị thương cùng sự xuất hiện của Hắc Ám đã khiến cho dân chúng càng mất đi lòng tin đối với các gia tộc lớn.
Để xoa dịu lòng dân các gia tộc đã quyết định đem kẻ gây chuyện ra xử lý, họ đã yêu cầu quốc vương công bố thân phận cũng như xử tử Tôn Diệt nhưng quốc vương đã từ chối đề nghị này.
Quốc vương không giao ra Tôn Diệt đã làm bất mãn những gia tộc lớn còn lại, khiến mâu thuẫn giữa họ càng thêm nghiêm trọng, bầu không khí kinh đô từ đó trở nên cực kì u ám.
Tôn Diệt giống như một sợi dây dẫn nổ cho các mâu thuẫn giữa các gia tộc nếu tôi là quốc vương tôi sẽ trực tiếp cắt đứt sợi dây này trước khi bất ổn diễn ra.
Dù không biết vì sao quốc vương bảo vệ tôi nhưng dưới áp lực của các gia tộc sớm muộn gì thì ngài ấy cũng sẽ từ bỏ.
Cảnh tượng kỵ binh áp giải vào ngục tù, cảnh tượng bị chém đầu trước mặt công chúng là chuyện sớm muộn sẽ đến.
Dù vậy tôi cũng không quá mức lo lắng vì nhiều năm trước tôi đã chuẩn bị cho những chuyện như vậy.
Nhiều năm về trước khi Hắc Ám leo lên đầu bảng truy nã tôi đã nghĩ tới viễn cảnh thân phận bị bại lộ, lúc đó phải làm sao cho tốt và kết quả tốt nhất tôi đạt được là hủy diệt.
Đúng vậy, là hủy diệt toàn bộ đất nước này.
Dù không thể thay đổi được một đất nước nhưng tôi có thể cho nó hủy diệt và tôi đã thành công chế tạo ra được một loại vũ khí có thể làm được chuyện đó.
Thật là chẳng muốn nhưng nếu bị ép đến đường cùng thì cũng đừng trách tôi độc ác.
Nhìn về Tử Sắc trước mặt lại nhìn một lượt mọi người ở nơi đây tôi chỉ có thể thở dài ngao ngán.
Mọi người nhìn tôi với ánh mắt đầy ghen tị nhưng ánh mắt đáng sợ nhất trong đó là từ vị hôn thê của tôi.
Mấy ngày trước vì chữa trị vết thương tôi đã từ chối cuộc hẹn đi chơi với cô ấy nên đã khiến cô ấy giận dỗi không thèm nhìn mặt tôi mấy ngày hôm nay, bây giờ lại còn thêm chuyện Tử Sắc cứ một mực muốn cùng tôi luyện tập kiếm thuật trong giờ thực hành.
Thật là khổ mà.
Ánh mắt sắc bén của vị hôn thê khi nhìn về phía tôi làm tôi cảm thấy bất an, tôi thật sự lo lắng về tương lai của chính mình.
"Bạn học Ninh Dương Tử có thể lựa chọn người khác được không, tôi thật sự không giỏi về mặt kiếm thuật." Nhìn vào Tử Sắc tôi nhã nhặn nói ra.
Tôi thật chẳng muốn tiếp xúc nhiều với con bé tại học viện nhưng đây là sự sắp xếp trực tiếp từ giáo viên thực chiến nên tôi không thể làm gì được.
Đáng lẽ người cùng tôi luyện kiếm lúc này phải là vị hôn thê nhưng con bé đã một mực muốn luyện tập cùng tôi.
Con bé là quán quân Thần Kiếm hội, thực lực mạnh mẽ, tiền đồ vô lượng giáo viên học viện chẳng ai muốn đắc tội huống hồ vị hôn thê của tôi cũng đồng ý với việc thay đổi người.
Cô ấy vì đang giận mới đồng ý hay là vì muốn thử lòng tôi đây.
Con gái thật sự khó hiểu.
Dù quen biết nhau hơn mười năm nhưng có đôi khi tôi chẳng hiểu người con gái ấy đang suy nghĩ những gì.
"Mình không cho là bạn học Bá Đồ kém cỏi đâu!" Con bé nhẹ nhàng mỉm cười nói.
Thật không muốn công nhận nhưng khi Tử Sắc cười lên thật đẹp.
Con bé có khí chất thanh cao, vóc dáng gợi cảm khiến bao nhiêu người muốn phạm tội cùng với khuôn mặt mỹ miều lại tô điểm thêm nụ cười ngọt ngào làm tôi không tự chủ mà nuốt một ngụm nước miếng.
Nghĩ lại thì chín đứa nhỏ tôi cứu mỗi đứa đều có nét đẹp, đều có sự quyến rũ riêng của mình.
Tôi đang nghĩ cái quái quỷ gì vậy.
Bọn nhỏ đã tôn trọng tôi như thế mà tôi làm sao lại có thể có những ý nghĩ đồi bại với chúng.
Thật đáng xấu hổ.
Quả nhiên thương thế không chỉ ở ngoài da thịt mà nó còn tấn công vào tinh thần nên tôi mới trở nên yếu đuối như vậy, phải nhanh chóng chữa trị thương thế nếu không tôi sẽ bị những thứ suy nghĩ tạp nham này chi phối mất.
Tôi hít một hơi dài để mình bình tĩnh lại rồi nói:"Bạn học Ninh Dương Tử nghĩ nhiều rồi tôi chỉ biết vung kiếm lung tung mà thôi!" Nói xong tôi vung thanh kiếm gỗ của mình về phía con bé.
Cố gắng khiến cho đường kiếm trở nên vụng về chậm chạp, sau một lúc tôi ngưng lại thở dốc nói:"Tôi thật sự chẳng có năng khiếu trên phương diện này đâu nên bạn học Ninh Dương Tử hãy chọn người giỏi hơn để luyện tập đi."
Con bé không đáp ứng tôi mà nói lảng sang chuyện khác:"Thật ra Bá Đồ có thể gọi thẳng tên của mình!" Ngưng lại một lát sau đó con bé thẹn thùng hỏi:" Mình có thể gọi trực tiếp tên của bạn không?"
Cô bé này đang mưu đồ gì đây.
Tôi lùi người về rồi giơ kiếm lên trước ngực đề phòng trả lời lại:"Không hay lắm đâu!"
"Không cần ngại, thật ra mình thấy cậu rất tốt nên mình muốn chúng ta có thể tìm hiểu sâu về nhau hơn!" Con bé ấp úng nói.
Ngôn từ thật mạnh dạn mà hành động con bé còn táo bạo hơn như thế nhiều, tôi thấy con bé đang từ từ gỡ nút áo trên cùng của bộ đồ học viện mà con bé đang mặc ra.
Nút áo được gỡ ra con bé không ngừng lại mà áp sát lại chỗ của tôi rồi tiếp tục gỡ thêm một chiếc nút áo nữa.
Vòng một nuột nà, làn da trắng sứ, khuôn mặt ửng hồng e thẹn, khe núi như ẩn như hiện làm tim tôi bất chợt đập nhanh.
Con bé vẫn không ngừng lại mà tiếp tục tháo lấy nút áo tiếp theo, thấy vậy tôi liền nhanh chóng giơ tay ra chặn động tác con bé lại.
Sao con bé dám làm như vậy?
Những năm nay tôi đã nghĩ mình dạy dỗ bọn nhỏ rất tốt nhưng bây giờ tôi nhận ra mình đã không làm tốt như tưởng tượng.
Con bé dám hành động khiếm nhã như vậy ở nơi đông người, tôi đã khi nào dạy con bé làm như vậy chứ.
Tôi thấy mình thật là thất bại mà càng nhiều hơn là sự tức giận.
Con bé trước mặt Hắc Ám thì ngoan ngoãn sau lưng thì thành ra thế này đây.
Đang muốn buông lời trách mắng thì tôi cảm thấy không đúng, nhìn lên mặt mỹ miều kia tôi liền nhận lấy một nụ cười giảo hoạt.
Trúng kế rồi.
Vừa rồi vì muốn ngăn con bé nên tôi đã dùng ra tốc độ cùng sức mạnh mà một người bình thường chẳng thể làm ra được.
"Mình đã nói cậu rất mạnh mà!" Con bé lại sát gần tôi mà thì thầm từng chữ.
Thì ra là thế, con bé đã nhận ra tôi là Tôn Diệt nên mới bất chấp tiếp cận tôi như vậy, nhưng tôi đã lộ sơ hở ở đâu hay là quốc vương tiết lộ.
Buông tay của mình ra tôi áp vào tai con bé mà thì thầm:" Gạt người là phải chịu phạt, đêm nay anh sẽ phạt em đau đớn đến khóc thét lên đó!"