Đông Cung lúc này mới nhanh chóng dùng pháp lực xua đi đám khi đó, đồng thời đỡ nàng ấy lên rồi lắc nhẹ người để nhằm đánh thức nàng dậy:
- Dung Nhi! Dung Nhi! Cô sao vậy\, mau tỉnh lại đi!
...
______________
Lại quay về trong mộng cảnh của Dung Ly, lúc này khi nàng nhìn thấy người con gái khi nảy cứ để mặc cho kẻ đứng trước mặt đâm cô ấy. Nàng vội vã chạy lại, đồng thời la to:
- KHÔNG! ĐỪNG MÀ!...
Nhưng vào thời khắc tay nàng gần chạm đến thanh kiếm, khung cảnh xung quanh đột nhiên tan rã. Mộng cảnh lại một lần nữa vỡ tan, nhưng lần này lại khác với lần trước, nàng không cảm giác rơi nữa, mà là chìm vào một trạng thái vô định, dường như sau đó nàng không còn biết gì nữa.
...
Dung Ly từ từ mở mắt, nàng nghe vang vọng bên tai mình tiếng ai đó đang gọi tên, có lẽ như muốn đánh thức mình dậy. Sau một hồi đã tỉnh táo hẳn, trước mặt nàng chính là Đông Cung, bằng giọng nói yếu ớt, nàng nói:
- Lúc nảy những gì cô thấy chỉ là mộng cảnh nhất thời\, có lẽ là do các khí độc cô hít vào tạo ra để cho các khí đen kia nhằm cơ hội mà xâm nhập vào cơ thể\, rồi từ từ hút máu. Chắc đó cũng là lí do mà chúng ta thấy xương của nhiều thú vật đến vậy.
- Ừm\, thì ra là vậy... Nhưng mà\, khi nảy ta rơi vào một một cảnh kỳ lạ lắm...
- Kỳ lạ thế nào\, cô nói ra thử xem.
Dung Ly liền đem đầu đuôi câu chuyện kể lại. Từng chi tiết một rõ ràng. Nhưng kỳ lạ thay, khi nàng kể đến chuyện cuối cùng thì bỗng dưng rưng rưng nước mắt. Dung Ly đưa tay lên lau nước mắt rồi nói:
- Cứ mỗi lần ta nhớ lại chuyện của cô gái ấy\, ta lại thấy đau lòng. Nhưng rõ ràng ta không hề quen cô ta\, ta cũng không biết tại sao...