Dung Ly nghe xong liền có vẻ ngạc nhiên, đáp:- Vậy chẳng lẽ cô gái mà ta gặp là...- Cô không cần bận tâm nhiều đến vậy. Dù sao cũng chỉ là một khoảnh khắc đau khổ\, nhớ lại làm gì cho lòng thêm đau.- Ừm...Đột nhiên lúc này Dung Ly vội nhìn thẳng vào Đông Cung, nàng nói:- Ta hỏi ngươi một câu\, ngươi hãy hứa phải trả lời thật lòng nha!- Cô cứ hỏi.- Liệu sau này... ngươi có như bọn họ\, sẽ bỏ ta\, muốn ta phải chết không?...Nghe câu hỏi bất chợt này, Đông Cung khá ngạc nhiên, chàng không biết nên nói sao mới phải, liền ngập ngừng:- Ta... ta...Dung Ly nghe thế liền cúi đầu xuống, giọng nàng có vẻ buồn buồn:- Ta biết mà...Đông Cung lúc này liền đưa tay về phía Dung Ly, rồi ôm nàng vào lòng, vỗ về, chàng nói:- Ta sẽ không như bọn họ. Nếu cô không làm gì sai\, ta sẽ không vô cớ mà truy sát cô. Đột nhiên Dung Ly được Đông Cung ôm vào lòng, nàng lấy làm ngạc nhiên. Nhưng sao lòng nàng lại thấy ấm áp đến như vậy. Nàng liền đưa tay lên, cũng ôm lấy Đông Cung, sau đó với giọng nhẹ nhàng:- Giờ ta mới biết\, trái tim của ngươi không lạnh lùng như vẻ ngoài mà ngươi cố thể hiện......Hai canh giờ sau...Cả hai lúc này đã nghỉ ngơi và hoàn thành việc khôi phục lại nguyên khí. Khung cảnh xung quanh lúc ấy cũng chẳng thay đổi mấy, chỉ có điều dường như các đám khí đen cũng đã dần dần tan đi, không còn dày đặc như lúc trước nữa.Thanh Xà kiếm được đặt bên cạnh Dung Ly lúc này chợt phát sáng, luồng ánh sáng xanh lưu ly sáng nhè nhẹ làm cả hai người phải chú ý. Dung Ly thấy thế liền nói:- Ơ\, kỳ lạ quá. Sao bỗng nhưng kiếm của ta lại phát sáng thế này.Đông Cung thấy thế liền xem xét thanh kiếm kỹ càng rồi nói:- Kiếm của cô là báu vật thượng cổ\, chắc không khi nào lại tự phát sáng được. Có lẽ đang muốn cố cho chúng ta biết điều gì đó.Dung Ly nghe thế liền cầm thanh kiếm lên, nhưng kỳ lạ thay, khi nàng ấy vừa nhấc lên khỏi mặt đất, ánh sáng có vẻ sáng hơn lúc trước. Nàng nói:- Nhìn này\, có lẽ là nó đang chỉ đường cho chúng ta đấy. Mau đi xung quanh thử xem\, may ra tìm được lối thoát!- Khoan đã\, chờ ta tạo ra quang khí xung quanh để bảo vệ\, tránh lại bị đám vật đen đó đeo bám như lần trước nữa thì phiền lắm!Nói rồi Đông Cung lấy trong người ra một ngọc bội màu trắng, hình dáng được thiết kế đặc biệt, cứ như là chữ cổ vậy, rồi sau đó chàng dùng một ít chân khí truyền vào ngọc bội, tạo ra một luồng hào quang xung quanh bảo vệ họ. Xong xuôi, Đông Cung bảo: - Cô hãy đi gần ta nhé\, đừng có đi xa quá kẻo lại bị như lần trước.- Ta hiểu rồi.Nói rồi hai người bắt đầu rời khỏi chỗ khi nảy, Dung Ly dùng thanh kiếm đưa xung quanh, nơi mà thanh kiếm phát sáng là biết rằng bọn họ đã tìm đúng hướng:- Ngươi nhìn xem\, đúng là hướng này rồi\, mau đi thôi!Càng đi về hướng khi nảy, ánh sáng từ thanh kiếm lại càng sáng hơn, luồng sáng lưu ly giờ đây đã làm một góc rừng rực sáng, giúp cả hai nhận rõ cảnh vật xung quanh.Đi được một lúc, khung cảnh trước mặt bọn họ dần dần thay đổi. Giờ đây, ngay phía trước hai người hiện ra một khu vực bị một đám lửa cháy bao quanh cả một vùng rộng lớn. Tuy nhiên, đây không phải là lửa tầm thường mà là tam muội chân hỏa - hay còn gọi là lửa tam muội, chỉ xuất hiện duy nhất trong Bích Hỏa phong ấn. Loại phong ấn này hiếm khi gặp, con người cũng không thể tạo ra được, mà là do nguyên khí quá mạnh từ trời đất một khi kết hợp mà tạo thành, dùng để phong ấn đi sức mạnh ấy.Thấy cảnh vật hiện ra trước mặt mình như thế, Dung Ly lúc này mới kinh ngạc cóm ý định kéo Đông Cung quay lại:- Sao\, sao lại thế này. Ta cứ tưởng là sẽ thoát ra được nơi này\, sao rốt cuộc lại dẫn đến chỗ có phong ấn này thế...Nhưng Đông Cung lại không có ý định rời khỏi, chàng mới cố trấn tĩnh Dung Ly, và nói:- Không sao đâu\, tuy đây là loại phong ấn cổ xưa\, nhưng ngọn lửa được đốt lên là tam muội chân hỏa\, được tạo ra từ sự thanh lọc của đất trời.- Tam muội chân hỏa? Đây chẳng phải là loại lửa chuyên đốt cháy sự tham lam\, sân si\, và yêu hận của thế gian sao?- Đúng là nó đấy.- Nếu thật như những gì ngươi nói thì có thể ngọn lửa này sẽ không làm hại được ta. Hãy để ta thử bước vào để giải phong ấn xem sao.