Bầu không gian lặng yên lại bao trùm quanh phòng giam bé nhỏ ấy. Cảm nhận thấy người bên cạnh đã bỏ đi, Dung Ly lúc này mới ngoảnh đầu lại nhìn vào vùng không xa xăm. Nàng buột miệng nhủ thầm: “Mới chớp mắt mà đã biến mất rồi… Thôi kệ đi.”
Dần dần khép mí mắt lại, nàng muốn tiếp tục chìm vào giấc mộng đang dang dở lúc nãy. Cứ ngỡ rằng toàn thân mệt lả thế này, nhắm mắt lại là sẽ nhanh chóng rơi vào cơn mơ thôi, nhưng giây phút khoảng ánh sáng mập mờ nhường chỗ cho tâm tư trầm lắng, cũng là lúc những viễn cảnh trong trí tưởng tượng ngày một xuất hiện nhiều hơn.
Bị bức bối bởi những suy nghĩ viễn vông, trong lòng Dung Ly cứ mãi nhớ đến câu nói khi nãy của Tiếu Linh Sư: “Nếu bây giờ ta nói, hắn đang đợi một câu đó của cô, cô có tin không?” Nàng băn khoăn mãi, không biết rốt cuộc hắn có ý gì, vì sao lại giao cho nàng quyền lựa chọn, chẳng phải thường khi đều ép buộc kẻ khác làm theo ý hắn hay sao? Nàng biết rằng trong lời hắn nói có tám chín phần là gian dối, nhưng lỡ như phần còn lại là thật thì sao?
Đắn đo một lúc, Dung Ly đành đưa ra quyết định cuối cùng. Nàng mở mắt bừng tỉnh, rồi như được tiếp thêm một nguồn sức mạnh cho cơ thể yếu ớt kia, nàng ngồi bật dậy, gắng sức đứng lên loạng choạng bước ra khỏi phòng giam. Trong lòng nhủ thầm:
- Không thể cứ mãi như thế được. Cho dù lời hắn nói là ngụy tạo\, nhưng ta cũng phải thử. Tội cũng đã tạo\, thêm một tội khác nữa thì có sao?
Trên đường dẫn ra khỏi nhà giam, cảnh tượng tàn khốc hiện hữu trước mắt Dung Ly làm nàng động lòng thương xót. Rõ ràng là hắn còn cách khác nhẹ nhàng hơn để hạ gục đám lính này, cần gì phải ra tay tàn bạo đến thế?
…
Hoàng cung rộng lớn, không biết đường đâu mà lần. Giữa chốn trời đất bao la thế này, tìm một người đâu phải chuyện dễ dàng gì, huống hồ thời gian một đêm cũng là quá ngắn ngủi. Đi vòng vo xung quanh, thấy lính gác thì giấu mình ẩn nấp, vận dụng lại trí nhớ lần trước vào cung mà mày mò lối ra.
Tình cờ đi ngang qua một căn phòng, cũng không rõ là cung nào, nhưng hiện tại trời đã khuya như vậy rồi, mà nến vẫn thắp sáng, cung nữ chạy ra chạy vào tấp nập, lại có vài lính gác đứng trước cổng canh. Tuy không ồn ào huyên náo, nhưng người đi ngang cũng rõ là bên trong có chuyện.
Dù sao thì chuyện này cũng không liên quan gì đến Dung Ly, nên nàng âm thầm lẫn phía sau những hàng cây cách đó không xa tìm đường thoát ra khỏi đây càng sớm càng tốt. Lúc bước qua cổng dẫn đến cung khác, nàng vô tình thấy phía trước có một bóng người đứng chắn, hình như là đã đứng ở đây lâu lắm rồi.
“Không xong rồi, phải quay lại ngay thôi!” nàng nghĩ thầm. Ngoảnh đầu lại phía sau, chợt thấy một toáng người tay cầm vũ khí, tay xách đèn đi đến, nom bộ dạng hình như là cấm vệ quân. Bọn chúng vừa đi vừa la to:
- Có phạm nhân vừa mới vượt ngục\, mau tìm nhanh lên!
Quả nhiên chuyện Dung Ly trốn thoát đã bị phát hiện. Nàng bây giờ có hai lựa chọn, thứ nhất là chạy ngược lại đối phó với đám người kia, còn thứ hai, cứ tiến thẳng về phía trước xử lý tên đơn phương độc mã đó trước. Dù sao thì cách thứ hai vẫn có nhiều cơ hội hơn, nên nàng đành liều mình quay người lại âm thầm cẩn thận áp sát người đang đứng trước cổng.
“Ơ… người mới đây, mà đâu mất rồi?” Dung Ly giật mình ngạc nhiên khi thấy kẻ đứng trước trong thoáng chốc đã biến mất, cứ như là bốc hơi bay đi vậy. Kinh ngạc này chưa hết, kinh ngạc khác lại ập đến. Nàng cảm nhận phía sau mình có người, chưa kịp né thì bị kẻ đó đưa tay ra quàng trước mặt, vội vàng bịt miệng lại lôi vào trong góc khuất. Nàng vùng vẫy cố chống cự để thoát thân, chợt một giọng nói trầm trầm thầm vang lên bên tai: “Dung Nhi! Yên Nào!”
Vừa mới nghe âm điệu, nàng liền nhận ra ngay đó chính là Đông Cung, liền yên người cùng huynh ấy nép trong bóng tối chờ đám cấm vệ quân đó đi qua. Tuy đây chỉ là tình huống cứu nguy tạm thời, nhưng cảm giác gần gũi như thế này, cứ hệt như đang được ở trong lòng của huynh ấy vậy. Mọi lo âu trong vài phút ngắn ngủi chợt tan biến, chỉ còn tồn tại lại cảm giác an tâm được người khác bảo vệ.
Sau khi đám người đó đã đi qua, tay của Đông Cung cũng dần dần buông xuống. Lúc này Dung Ly mới quay người lại, chợt nhớ tới viễn cảnh đáng hiểu lầm đó, nàng không dám nhìn thẳng vào mặt huynh ấy mà cứ đứng cúi đầu lặng người. Đáng lẽ thấy nàng đột ngột xuất hiện ở đây, Đông Cung cũng phải có phần kinh ngạc, ngay lập tức đặt ra câu hỏi, nhưng trái lại, chàng ấy cũng lặng yên không nói câu nào.
Không gian yên tĩnh của màn đêm dần lấp đầy khoảng trống giữa hai người. Thấy cứ mãi như vầy cũng hơi ngại, nên Dung Ly đành lấy hết can đảm mở lời trước:
- Muội… muội sai rồi…
- Tốt.
Đông Cung chỉ trả lời vỏn vẹn một chữ “tốt”. Nàng cũng không hiểu huynh ấy nói vậy là ý gì, chẳng lẽ bảo việc nàng làm sai là tốt, hay ý muốn ám chỉ nàng biết nhận lỗi là tốt? Nàng chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn huynh ấy, gương mặt vẫn như vậy, nhưng biểu cảm trong đôi mắt tạo cho Dung Ly cảm giác xa cách vô cùng. Nàng liền nói tiếp:
- Huynh bắt muội lại đi.
- Tại sao?
- Muội là phạm nhân trốn khỏi nhà lao. Còn huynh là tướng quân của đương triều\, đó là trách nhiệm của huynh. Chẳng phải huynh luôn là người công tư phân minh ư?
- Vậy muội thừa nhận chuyện đâm Tịnh Nguyệt lúc đó là do bản thân tự làm\, không bị ai sai khiến đúng không?
Nghe đến câu nói này của Đông Cung, trong nàng lóe lên một tia hy vọng. Quả nhiên những lời Tiếu Linh Sư là đúng, huynh ấy vẫn đang chờ một lời giải thích từ nàng. Nếu huynh ấy thực sự hiểu lầm nàng, thì với tính cách của mình, chắc chắn đã bắt nàng giao cho đám cẩm y vệ đó từ lâu rồi, cần gì phải giúp nàng ẩn nấp.
- Huynh phải tin muội\, lúc đó muội bị khống chế\, không phải cố ý gây hại đến quận chúa!
- Ta tin muội.
“Lạ thật. Huynh ấy tin mình dễ dàng như vậy sao? Chỉ qua một câu nói thôi mà…” Nhưng dẫu sao, nghe câu nói này của Đông Cung cũng làm Dung Ly an lòng. Cho dù cả thế giới chống lại nàng, nhưng chỉ cần một mình huynh ấy tin tưởng nàng, cũng mãn nguyện rồi.
- Nhưng ta không thể giữ muội lại bên cạnh. - Đông Cung tiếp tục. - Lần này ta cứu muội\, cũng xem như nợ ân tình giữa hai chúng ta đã trả đủ. Muội đi đi\, đừng quay lại nữa.
Nghe Đông Cung nói xong, Dung Ly đứng khựng người chết lặng. Rõ ràng ngọn lửa hy vọng chỉ vừa mới nhá nhem cháy, nhưng bây giờ lại bị một gáo nước lạnh dập tắt mất rồi. Những lời nàng muốn nói bao lâu nay còn chưa kịp giãi bày, huynh ấy nỡ lòng nào thốt ra dòng tuyệt tình như vậy. Nàng đau đớn trong lòng: “Đã chấm dứt? Ý huynh là sao? Chẳng lẽ bao năm qua huynh che chở muội cũng là vì để trả món nợ ân tình ngày đó? Chẳng lẽ huynh chẳng có tí tình cảm nào với muội sao?... À… mà cũng phải thôi, người mà huynh yêu là cô gái đó. Cái gì mà duyên trời định, Nguyệt Lão dẫn lối?! Đều là giả dối! Giả dối hết!”
Nàng muốn gào thét những lời ấy thật to, để cho chàng hiểu nàng đau đến mức nào, nhưng nàng không thể, vì làm như vậy, chàng ấy sẽ bị liên lụy. Dung Ly nở một nụ cười tuyệt vọng nhằm che đi xúc cảm rối bời, nàng khẽ nói nhỏ:
- Đúng vậy. Nợ ân tình giữa chúng ta đã hết. Cảm ơn huynh đêm nay đã giúp muội. Quả nhiên\, trong lòng huynh\, muội chỉ là một kẻ qua đường…
Nói rồi nàng xoay người một mạch chạy đi. Hai hàng lệ trong khóe mắt rưng rưng chưa kịp rơi xuống đã bị nàng đưa tay lên gạt mất. Thực chất nàng không muốn huynh ấy thấy bộ dạng yếu đuối của bản thân, càng không muốn huynh ấy phải tỏ lòng thương hại. Thấy Dung Ly như vậy, Đông Cung đưa tay về phía trước tỏ vẻ muốn ngăn cản, buộc miệng thốt ra hai tiếng: “Không phải…” nhưng rồi chợt nhận ra muội ấy đã chạy được một đoạn xa rồi.
Nhưng chàng đâu biết rằng, thực chất Dung Ly vẫn nghe được. “Không phải gì chứ? Huynh ấy định nói gì…” Đã lỡ chạy đi rồi, không thể quay lại được, chỉ còn cách thuận theo dòng mà trôi đi. Hình bóng dần khuất sau màn đêm tăm tối, đêm nay có thoát được hay không, tùy thuộc vào ý trời.
_________________
Sáng hôm sau, buổi nghị triều tại Điện Thái Hòa…
Trông hoàng thượng hôm nay trông có vẻ tức giận, nên các bá quan văn võ không ai dám hó hé một lời nào. Ngài ấy thấy thế càng tức giận, đập rầm xuống tay cầm ngai vàng, rồi lớn tiếng trút cơn thịnh nộ:
- Đều là một lũ vô dụng! Đến cả một yêu nữ cũng không canh gác nổi\, còn gì là thể diện của hoàng cung?! Các khanh ai ai cũng tự xưng mình là tướng thần võ\, lính gác được luyện tập tốt! Vậy mà vài chục tên lính giữ ngục đều bị giết trong chớp mắt\, còn không để lại dấu vết hay tiếng động gì?! Các khanh giải thích với trẫm sao đâu?
Một người trong số đó bước ra, run run bẩm tấu:
- Tâu… tâu hoàng thượng… cô ta còn có đồng bọn\, cho nên…
- Còn định xảo ngôn ngụy biện?! - Hoàng thượng tức giận đứng dậy chỉ thẳng vào mặt vị khanh gia ấy.
Tất cả quần thần phía dưới đều quỳ xuống, đồng thanh van xin:
- Xin hoàng thượng bớt giận. Tránh làm tổn hại đến long thể!
- Các khanh còn bảo ta không giận được ư?! Mạc tướng quân! Khanh mau bước ra giải thích cho trẫm nghe rõ ràng “chuyện tốt” mà muội muội của khanh vừa gây ra! Nếu giải thích không hợp tình hợp lý, đừng trách ta nặng tay!
Đông Cung từ trong đám người bước ra, tỏ vẻ bình thản không hề sợ hãi. Chàng cúi đầu cung kính hành lễ với hoàng thượng. Như đã chuẩn bị sẵn tâm lý từ trước, chàng đáp lời:
- Tâu bệ hạ\, thần không có gì để giải thích. Chuyện của muội ấy\, nếu đã đến nước này\, mọi tội lỗi thần chấp nhận gánh chịu tất cả. Quyết không oán trách!
Lời nói của Đông Cung như châm thêm dầu vào ngọn lửa đang sục sôi trong lòng của thiên tử. Trong cơn phẫn nộ, ông ta ban lệnh:
- Được! Giải thích hay lắm! Rõ ràng là khanh cố tình bao che! Lính đâu! Mau lôi xuống xử trảm cho ta!
Tên lính vừa định tiến lên bắt người, thì từ bên ngoài Điện Thái Hòa chợt có tiếng người vang lên: