Bóng người từ ngoài hành lang Điện Thái Hòa dần dần xuất hiện. Bộ dạng trông có vẻ rất khẩn cấp, tuy đi có phần loạng choạng không vững, nhưng vẫn cố gắng sải bước dài vội vã chạy vào trong khấu đầu với hoàng thượng. Người đó không ai khác chính là Tịnh Nguyệt Quận Chúa, mặc dù vết thương trong người chỉ vừa hồi phục, thể trạng vẫn chưa tốt hẳn, nhưng đoán trước thể nào trong buổi chầu sáng nay cũng có chuyện, liền bất chấp tất cả chạy đến đây.
Hai bên có hai cung nữ kề sát phụ trợ, Tịnh Nguyệt quỳ xuống khấu đầu cầu xin:
- Bệ hạ\, xin người hãy khai ân!
Thấy quận chúa đột ngột xuất hiện như vậy, các đại thần xung quanh bắt đầu quay sang nhau bàn tán xôn xao hẳn lên. Ai ai cũng kinh ngạc, không ngờ rằng quận chúa lại đích thân đến đây xin tội giùm cho Mạc Đông Cung. Hoàng thượng cũng không kém phần ngạc nhiên, nhanh chóng đứng dậy, bước xuống đồng thời đưa tay ra, mở lời:
- Mau đứng dậy! Mau đứng dậy! Sao phải làm như vậy chứ?!
Tịnh Nguyệt vẫn khấu đầu không ngẩng:
- Xin hoàng thượng hãy suy xét lại. Vì nữ nhi\, xin người hãy khai ân cho tướng quân.
Mọi người xung quanh nhìn nhau, rồi đưa tay lên miệng bắt đầu xì xầm: “Vì nữ nhi? Quận chúa nói vậy là có ý gì? Tháng sau là đại hôn rồi. Vậy mà giờ lại đi cầu xin cho một nam nhân khác. Chẳng lẽ…”
- Tất cả im lặng hết cho trẫm! Định làm phản hết rồi sao?!
Tất cả lập tức im phăng phắc không còn một tiếng động. Đông Cung cũng không nói đỡ, hay biện hộ gì cho bản thân, chỉ lặng lẽ đứng nhìn người trước mặt đang vì mình xin tội thay. Tất nhiên để một nữ nhân cầu xin giúp thì còn gì là chí khí nam tử hán đại trượng phu nữa, nhưng mà trong tình thế này, cho dù có lên tiếng, cũng chỉ làm mọi sự thêm tồi tệ hơn chứ chẳng tốt đẹp lên là bao.
- Con vừa bị thương mới khỏe lại\, có gì đứng lên trước rồi từ từ nói. Đừng miễn cưỡng như vậy kẻo làm tổn hại cho sức khỏe.
- Nếu người không đồng ý\, nữ nhi quyết không đứng lên!
- Đến cả lời của trẫm con cũng không chịu nghe ư? - Hoàng thượng bắt đầu mất bình tĩnh - Loạn rồi! Loạn hết rồi!
Tịnh Nguyệt vẫn cứ khấu đầu mãi không thôi. Cảm giác trong người khó chịu, có phần không ổn bắt đầu dâng lên từng chút từng chút một. Mặc dù mũi kiếm hôm ấy của Dung Ly đâm không trúng tim, nhưng vẫn sượt qua phần da gần vai đâm sâu vào trong, so với một tiểu thư lá ngọc cành vàng từ nhỏ đến lớn chưa chịu phải vết thương nào, thì như vậy cũng tính là quá nghiêm trọng.
- Quận chúa\, người sao vậy?! - Tiếng hai cung nữ bên cạnh thảng thốt la lên\, thì ra tay của Tịnh Nguyệt đột ngột khụy xuống làm cả người nghiêng sang một bên.
Hoàng thượng thấy như vậy, trong lòng có tí xót, cùng mang trên người huyết mạch hoàng thất, nên chuyện này cũng là thường tình mà thôi.
- Được! Trẫm chịu thua con rồi! Trẫm sẽ miễn tội chết cho Mạc tướng quân\, nhưng con phải cho trẫm một lời giải thích thích đáng với các bá quan văn võ đang hiện diện tại đây.
- Tạ hoàng thượng.
Cung nữ kèm hai bên chậm rãi đỡ dậy, Tịnh Nguyệt lấy lại thăng bằng rồi đưa mắt nhìn một lượt xung quanh, dừng lại ngay lúc ánh mắt mình chạm phải khuôn mặt lạnh lùng của Đông Cung. Bằng chất giọng đều đều mà rõ ràng, cô bắt đầu biện luận:
- Thưa các vị đang hiện diện tại đây\, hôm nay ta đến xin hoàng thượng khai ân không phải vì mối quan hệ riêng tư giữa ta và tướng quân. Mà là do chuyện ta bị thương nhẹ như thế này không đáng để mất đi một vị tướng tài ba như vậy. Hôm trước\, lúc ta gặp Dung Ly cô nương\, đã cảm thấy cô ấy có gì đó không ổn. Cứ như là bị kẻ nào đó khống chế hành động vậy. Lúc ta tỉnh dậy\, lại nghe người kể lại rằng cô ấy sử dụng yêu pháp hãm hại rất nhiều binh lính. Mọi người cứ cho rằng cô ấy là yêu nữ\, nhưng lỡ như sự thật hoàn toàn không phải vậy\, mà là Dung Ly đã bị một tên yêu nhân nào đó điều khiển thì sao? Há chẳng phải sẽ đổ oan cho người tốt?
Các lời bàn tán lại bắt đầu nổi lên rôm rả: “Cũng có lý, vậy mà ta không hề nghĩ đến chi tiết đó…”
- Xét về khía cạnh ấy\, lỡ như đám yêu tộc đó lại một lần nữa nổi lên xâm chiếm nhân tộc chúng ta thì sao? Đương nhiên phải phòng trường hợp đó xảy ra. Đến lúc ấy\, chúng ta rất người tài giỏi ra điều binh khiển tướng. Nhưng hôm nay lại vì tức giận nhất thời mà xử trảm Mạc tướng quân\, há chẳng phải sẽ mất đi một nhân tài ư? Ta mong rằng mọi người sẽ đặt việc nước lên làm đầu\, suy xét lại cẩn trọng.
Hoàng thượng sau khi nghe lời Tịnh Nguyệt nói, liền trầm tư suy ngẫm một hồi lâu. Thấy trong đó cũng có phần có lý, quả thật nếu mất đi một người như Đông Cung, thì cơn giận tạm thời sẽ được nguôi tắt, nhưng sẽ mất lợi thế hơn so với hậu quả sau này. Cuối cùng hoàng thượng mới đưa ra quyết định:
- Tịnh Nguyệt quả nhiên có tầm nhìn sâu rộng. Tội chết có thể tha\, nhưng không thể không trách phạt. Hôm nay con đã không sao rồi thì tốt. Trẫm quyết định cấm túc Mạc tướng quân trong vòng một tháng không được ra khỏi phủ\, tự kiểm điểm lại hành vi của mình. Các vị khanh gia còn ai có ý kiến khác?
Xung quanh không ai lên tiếng, có lẽ đều đã hài lòng với quyết định của thánh thượng. Thấy thế, hoàng thượng mới tiếp lời:
- Được\, cứ như vậy mà tiến hành. Còn Tịnh Nguyệt\, con hãy lui về cung Mẫu Đơn nghỉ ngơi đi. Chuyện này đến đây là kết thúc.
- Vâng ạ. - Tịnh Nguyệt đáp lời.
- Tạ hoàng thượng đã giơ cao đánh khẽ. - Đông Cung cúi đầu cảm tạ long ân.
Được cung nữ dìu dắt cùng về cung, tuy gánh nặng trong lòng cuối cùng cũng được trút xuống, nhưng vẻ mặt quận chúa có phần không vui mấy. Có lẽ là do nãy giờ cử động nhiều quá làm ảnh hưởng đến vết thương, nên trong người hơi khó chịu; nhưng cũng có lẽ là trong lòng có quá nhiều khuất mắt không thể giải bày với người thân.
Buổi triều hôm ấy cũng nhanh chóng kết thúc, những chuyện các quan khác bẩm tấu lên thiên tử cũng không quan trọng mấy, nên cũng không đáng được nhắc đến. Chỉ có điều, hôm nay ai ai cũng được mở rộng tầm mắt chứng kiến cảnh thoát chết trong gang tấc của Đông Cung. Thế mới nói, vài kẻ xem chàng là cái gai trong mắt cũng bắt đầu hành động, vì nếu để lâu, chỉ e rằng sẽ càng bất lợi cho bọn chúng mà thôi.
__________________
Đêm hôm ấy, tại tướng phủ của Đông Cung…
Dưới ánh đèn dầu lập lòe thắp sáng mờ mịt một vùng nhỏ trong mái đình Bạch Liên, điệu sáo thân thuộc ấy lại vang lên khúc âm trầm lắng. Nhưng lần này khác với mọi khi, thanh âm có phần hơi kỳ lạ, không vui, cũng không buồn, hoàn toàn rỗng không, có lẽ là một điệp khúc vô hồn. Tiếng sáo ngọc thanh cao, nhưng lại bị đứt quãng, âm chính không luyến đều với âm phụ, có phần không hòa hợp, nhưng dường như cũng vì lỗi ấy, đã tạo nên một chất điệu đặc biệt có một không hai.
“Cộp!” Tiếng bình gốm va vào bàn đá, tuy âm thanh không lớn nhưng cũng đủ làm người tấu nhạc dừng lại.
- Sao hôm nay tiếng sáo của đệ khác hẳn với mọi khi? Đang mất tập trung sao? - Tiếng một người từ phía sau vang lên.
Hạ dần cây sáo trên tay xuống, Đông Cung xoay người lại, vẻ mặt có tí trầm tư đáp lời:
- Huynh đến rồi\, Ngọa Long.
- Sao vậy? Đệ không vui à?
- … - Đông Cung không đáp lời\, nhận ra trên bàn có hai chiếc bình gốm khi nãy Ngọa Long đặt xuống\, chàng chậm rãi cầm lên đưa cạnh mũi ngửi thử xem xét. Hương men thơm khẽ bay luồn qua cánh mũi tạo cho người ta cảm giác phấn chấn hẳn lên. Rồi cất giọng nhằm đánh lạc chủ đề:
- Huynh mang rượu đến đây sao?
- Ừm. Dành riêng cho đệ đấy.
- Vậy thì đệ không khách sáo nữa.
Trong chốc lát, cả hai cùng ngồi xuống yên vị trên chiếc ghế được sắp xung quanh. Đông Cung chẳng nói chẳng rằng mở nắp bình ra, không cần rót ra ly mà cứ thế kề vào miệng uống ừng ực một hơi. Thứ chất lỏng trắng cay nồng chảy vào khoang miệng, thẩm thấu qua đầu lưỡi rồi xuống cuống họng, chảy đến đâu đều gột sạch đi nỗi ưu tư còn nghẹn lại trong lòng khó vơi. Vài giọt mỹ tửu vô tình thoát ra ngoài rơi xuống bộ y phục giản đơn mà tinh tế.
Ngọa Long thấy đệ mình như vậy, biết là trong lòng có ẩn tình không nói ra. Y cũng rõ tính cách của Đông Cung, nếu không phải người khác mở lời nói trước, thì còn lâu chàng mới chịu tỏ bày. Vì thế, y đành lên tiếng trước, trong giọng nói chất chứa muôn phần quan tâm:
- Đệ trông không vui lắm nhỉ? Hiếm có ai được như đệ\, đích thân quận chúa đứng ra xin tội giùm cũng được xem như là may mắn.
- Vốn dĩ đệ không cần Tịnh Nguyệt cầu xin thay. Có tội thì chịu phạt\, đó mới chính là đạo lý.
- Đệ thật ngang bướng. Người ta có lòng như vậy cũng không nói được một tiếng cảm ơn\, còn trách ngược lại là sao?
- Nếu huynh là đệ\, huynh cũng sẽ làm như vậy.
Tay lại với lấy bình rượu vừa đặt xuống, Đông Cung đưa lên uống thêm một ngụm nữa. Nhưng mà rượu cay thì có là gì so với những cay đắng trong lòng phải chịu đựng? Quả nhiên, chẳng có men nào cay bằng men ái tình. Thấy đệ ấy như vậy, trong lòng Ngọa Long vốn đã hiểu nguyên do. Nhưng đó cũng chỉ là một suy đoán, tại sao không lợi dụng lúc này hỏi thẳng ra những khuất mắt trong lòng? Y quyết định nói thẳng vào vấn đề:
- Vì nữ nhân đó\, đệ chấp nhận hy sinh tất cả? Cho dù là đúng hay sai\, đệ vẫn luôn bao che cho cô ấy? Rốt cuộc đệ có hiểu\, những hành động âm thầm của đệ như vậy cũng vô tình làm tổn thương cô ấy hay không?
- Có những chuyện nói ra\, cũng chẳng giải quyết được gì. Huynh không hiểu\, nhưng đệ hiểu\, muội ấy… thực ra cũng rất đáng thương. Cho dù tất cả mọi người đều không tin muội ấy\, nhưng đệ vẫn tin rằng chuyện Dung Nhi đâm Tịnh Nguyệt không phải là cố ý.
Nghe thấy thế, Ngọa Long liền thở dài. Y đứng dậy, tiến đến chỗ Đông Cung ngồi rồi khẽ đặt tay lên vai chàng, giọng có tí ngập ngừng:
- Ý ta không phải là tin hay không. Mà là trong lòng đệ\, rốt cuộc đệ có nhận ra được tình cảm thật sự của mình với người đó hay không.
- Huynh không cần nhắc nhở. - Đông Cung quả quyết tiếp lời - Giữa đệ và muội ấy\, chỉ có tình huynh muội. Nhất định không nảy sinh thứ tình cảm nào khác.
Vẫn là câu nói ấy, điệu bộ cố chấp ấy làm cho người sư huynh cho dù muốn khuyên bảo cũng chẳng được. Rõ ràng là trong lòng, khái niệm “tình huynh muội” đó đã không còn như trước, nhưng vẫn khăng khăng cố giữ lấy quyết định của mình. Ngọa Long cũng lắc đầu chán nản, thầm nghĩ trong đầu: “Nếu đệ yêu cô ấy thì đã sao? Có gì là sai trái? Tại sao phải ngoan cố ôm khư khư chấp niệm trong lòng? Sau mấy tháng không gặp, đệ thật sự đã thay đổi, đến tận ca ca này cũng không còn nhận ra nữa rồi…”