Đêm 30 nhà nhà háo hức cùng nhau đón giao thừa, tôi ngồi một mình trong căn phòng trọ nhỏ, trước mắt là đống bài tập Tết, bên cạnh còn đĩa bánh kẹo nhỏ. Tay cầm điện thoại, chần chừ mãi mới ấn nút gọi.
Tút...tút..." Alo!"
Nghe thấy đầu giây bên kia trả lời tôi liền mừng rỡ.
" Alo, là con Quân ạ!"
Âm thanh phía bên kia nhộn nhịp, đủ loại tạp âm hỗn loạn, người nghe máy mất vài giây mới có thể nghe rõ trả lời.
Một giọng nam khàn đục vang lên.
" Quân à, khỏe không con? Giờ mọi người đang chuẩn bị thắp hương giao thừa."
Tôi nhanh chóng đáp lại.
" Khoẻ ạ! Thầy đâu rồi chú!"
Phía bên kia hình như còn đang bận.
" À à, thầy đang tụng bên trong..."
Chưa kịp hỏi thêm thì đầu giây bên kia có thêm âm thanh giọng phụ nữ gắt gỏng truyền đến.
" Này, ông kia! Làm gì đấy hả? Vào đây làm với mọi người nhanh, đang bận."
" Ừ ừ, đợi chút xem nào!"
Đáp xong chú quay trở lại trả lời tôi qua loa rồi nhanh chóng cúp máy.
Tôi đặt điện thoại xuống,thở dài với vẻ mặt chán nản. Mọi người đang bận rộn như vậy mà tôi lại làm phiền. Nhớ năm ngoái quá đi! Ở lại nơi này cô đơn quá. Trong cái khung cảnh đáng nhẽ người ta phải được tụ họp quay quần vậy mà chỉ có mình tôi là ngồi đây đón năm mới với đống bài tập.
Chẳng mấy chốc xung quanh vang lên tiếng reo hò mừng năm mới. Tôi bốc một nắm bánh kẹo nhét vào túi áo khoác. Vừa đẩy của bước ra ngoài, cơn gió lạnh buốt liền ập thẳng vào mặt, tôi khẽ rùng mình, nhanh chóng bật dèn điện thoại, soi đường đi lên tầng cao nhất của ngôi nhà. Càng lên cao gió càng lớn, xung quanh thoáng nhà hơn, tiếng reo hò tứ phương cũng rõ ràng hơn.
Không có gì cả, thành phố cấm đốt pháo, tôi cũng chỉ ngồi im đó, lặng nhìn những tòa nhà cao lớn đang sáng đèn lấp lánh đành xa. Khẽ đưa tay lấy một viên keo nhỏ, bỏ vỏ ngoài,đưa vào miệng, ngay lập tức vị dâu chua chua ngọt ngọt lan tỏa khắp khoang miệng. Tâm trạng tôi thỏa mãn,đưa máy lên chụp một tấm ảnh phía trước lưu lại kỉ niệm.
...
Thoáng cái đã tới ngày trở lại trường học, thành phố lặng yên nay đã trở lại với cái nhộn nhịp và vội vã thường ngày. Ai ai cũng phải vật lộn với cái cảnh tắc đường khó chịu. Đến khi vật vã tới được trường học cũng đã gần giờ vào lớp nhưng tôi vẫn thấy mình còn tới sớm chán.Phải mất tới gần hết một một tiết học thì lớp tôi mới gọi là đông đủ hoàn toàn.
Tiếng trống nghỉ giữa giờ vang lên, mọi người cùng nhau ùa ra khỏi chỗ ngồi, tụ họp năm ,bảy thành nhóm kể nhau nghe lại ngày nghĩ lễ Tết của mình.
Tôi chán nản gục mặt xuống bàn tính làm một giấc thì Dũng đột nhiên quay ra hỏi tôi. Giọng nó nói nhỏ, rụt rè, ánh mắt còn có chút thăm dò nhìn tôi.
" T,Tết... mày... có làm gì không?"
Tôi thở dài, chống một tay lên bàn, nghiêng đầu gối lên, nhàn nhạt đáp.
" Không!"
Dũng lại hỏi tiếp.
" Thế... mày làm gì?"
Giọng tôi vẫn như thế.
" Làm bài!"
Nghe xong Dũng liền trở lên lúng túng, không biết phải tiếp tục cuộc trò chuyện nhạt tuếch này ra sao.
Thấy tội quá tôi đành cho nó một nấch thang.
" Mày?"
Dũng giật mình," Hở?".
Tôi hất cằm chỉ nó.
Dũng đưa tay chỉ vào bản thân," Tao á?".
Tôi gật đầu.
Mặt dũng dần trở lên vui vẻ hơn, bắt đầu luyên thuyên kể về mấy ngày nghỉ lễ của nó, tới chốt câu cuối nó hỏi lại tôi.
" Thật sự Tết ,mày chỉ ngồi làm bài thôi á?"
Tôi," Ừm!". Tôi muốn đi ngủ.
Dũng lại hỏi," Anh mày đâu?"
Tôi ngáp một cái dài, mệt mỏi trả lời.
" Làm thêm, không về nhà."
Nghĩ đến việc làm thêm của ông Đức làm tôi lại nhớ đến cái khung canh kinh tởm ở ngôi nhà đó, cơn buồn ngủ liền bị dập tắt thay vào đó là cảm cảm giác buồn nôn khó chịu. Tôi thề cả đời này sẽ không bước chân vào ngôi nhà đó lần nữa. Trên đời này nếu có tên Lâm chắc chắn sẽ không có tôi.
" Thu bài tập Tết."
Giọng nói trầm đều vang lên. Hai mắt tôi mở to, nhịp tim liền loạn xa, một lớp mồ hôi lạnh lan từ gáy xuống khắp sống lưng.
Ngước mắt lên nhìn, đúng là tên Lâm. Hắn đang bê chồng bài tập dầy cộp, mặt không chút cảm xúc đưa tay về phía tôi.
" Quân, bài tập!"
Nghe thấy tên của mình được phát ra từ miệng hắn tôi liền thấy lạnh hết cả người, hai vai vô thức liền run lên.
Tôi cứ đơ ra như thế nhìn chằm chằm hắn cho đến khi Dũng đưa tay vỗ lên vai làm tôi giật mình tỉnh táo lại.
" Nộp bài tập kìa mày!"
Tôi dùng ánh mắt hoang mang nhìn Dũng rồi luống cuống tay chân lấy bài tập ra đặt lên bàn cho tên Lâm tự cầm lấy.
Hắn không nói gì, chỉ đứng đó nhìn tôi một lúc rồi liền xoay người, tiếp tục đi thu các bàn khác.
Tôi thở dài, cố gắng thả lỏng, duỗi cơ vai đang căng cứng của mình ra.
Dũng vừa nhìn theo bóng lưng của tên Lâm vừa nói.
" Không phải đợt vừa rồi đứng nhất rồi sao, sao giờ vẫn khó chịu với mày nhỉ?"
Không phải khó chịu với tao mà là nó nhìn trúng tao.
Tôi úp mặt xuống bàn, mệt mỏi nói.
" Không biết!"
Tốt nhất là nên ghét tôi đi như vậy còn đỡ hơn.
...
Sau bữa ăn trưa, tôi vừa bước vào nhà vệ sinh đã liền trạm mặt với tên Lâm, tính xoay người đi thì hắn kéo tay tôi lại.
Ngay khi da thịt tiếp xúc với nhau tôi lập tức nổi da gà, theo phản xạ hất mạnh ra, khiến hắn lảo đảo lùi lại vài bước. Tôi nhìn hắn với ánh mắt ghét bỏ và khó chịu.
" Kinh tởm!"
Hắn vẫn cố gắng níu tôi lại.
Tôi khó chịu, xoay người lại nhìn hắn. Bây giờ trước mặt tôi, hắn không còn mang dáng vẻ cao cao tại thượng, thanh cao khó gần thường ngày. Dù có đang khoác trên mình chiếc áo sạch sẽ tinh tươm không vương chút bụi nào nhưng trống ánh mắt hắn nhìn tôi không khác gì một con chó thảm hại đang cố gắng ra sức cầu xin. Khuôn mặt lạnh băng lộ rỏ ra vẻ tuyệt vọng. giờ đây hắn như một kẻ ăn mày vậy.
Hắn muốn gì mà phải tới mức này? Hắn là đang cầu xin tôi không tiết lộ ra cái bị mật kinh khủng đấy à? Ý hắn là muốn bịt miệng tôi lại để bản thân không thể đi rêu rao việc hắn có sở thích kì lạ làm mất mặt gia đình? Hắn muốn bịt miệng tôi lại để bảo vệ cái hình tượng hoàn hảo giả tạo của bản thân?... Sao hắn phải làm thế chứ? Sao phải tỏ ra thảm hại chứ? Cầu xin sự thông cảm từ tôi à?...H, hay hắn thật sự là...tốt nhất nên không phải, nếu không tôi sẽ bị mấy suy nghĩ quái gởm đó làm cho bị điên mất.
" Tao sẽ không nói ra!"
Khuôn mặt hắn hoang mang nhìn tôi," Hả?"
Hít sâu rồi thở ra một hơi dài, cố giữ bình tĩnh nói chuyện.
" Tao sẽ không nói với ai cả, cái sở thích biến thái của mày, tao đảm bảo. Mày chỉ cần đừng tới làm phiền tao nữa là được."
Nếu tôi muốn đi rêu rao hắn cũng có thể dư sức xử lý tôi mà, đâu cần tới lúc này.
Miệng hắn hơi lắp bắp.
" K,không... ý tao không..."
Tôi thật sự không thể cố nhịn nữa, gắt lên.
" Vậy rốt cuộc là sao chứ? Mày muốn sao? Mày muốn tao phải làm như thế nào nữa?"
Hắn bước lại gật tôi.
" Tao... thực sự..."
Lâm bước càng gần, cảm giác bài xích của tôi đối với hắn càng rõ ràng hơn, cơn buồn nôn cứ nâng nâng ở cổ họng.
Lâm ngơ người không biết phải nói câu gì, đứng đó dương ánh mắt buồn bã nhìn tôi.
Lòng tôi như muốn gào lên nhưng lại không thể, cố bình tĩnh dùng giọng nói nghèn nghẹn.
" Tại sao tao phải gắp lấy hai anh em nhà mày chứ? Cuộc đời tao chưa đủ để chúng mày thấy thảm hại hay sao? Làm ơn đấy, để tao yên đi!"
Nói xong tôi liền xoay người rời đi.
Vừa quay người Lâm liền nói lớn.
" Không phải thế!"
Tôi đứng khựng lại, hắn nói tiếp.
" Tao xin lỗi, vì khiến mày hiểu nhầm như vậy."
Nghe buồn nôn.
" Xin lỗi, thật sự không cố ý! Là..."
Tôi vừa vặn tay cửa, hắn nói.
" T,tao...thích mày!"
Toàn thân tôi cứng đơ lại, ngoái đầu nhìn hắn với ánh mắt ghê tởm và ghét bỏ. Hắn cũng giương mắt nhìn tôi với vẻ đầy lo lắng và hối lỗi. Đồ thần kinh, trong đầu tôi đang chửi hắn hàng trăm, hàng ngàn lần.
Tôi không nói không giằng liền đẩy cửa bước đi. Tôi bước những bước thật dài và thật nhanh tựa như muốn bay phát đi luôn, tránh thật xa tên kì dị đó. Hắn thích tôi, hắn đúng điên rồi.
Đang bước đi tay tôi liền bị nắm chặt lấy, giật ngược lại. Tôi xoay người thấy tên Lâm đang thở hổn hển, ánh mắt đỏ ngau đáng sợ, tay giữ chặt đến mức hằn rõ vết lên trên cổ tay. Tôi đau đớn nhưng không kêu mà còn cố giãy giụa ra. Mà cáng giãy hắn càng dùng lực nắm chặt hơn. Tên này bị điên à? Hắn tính làm gì? Đang ở sân trường đó! Hắn tính lên cơn điên ở đây luôn à?... Tôi vung một nắm đấm thật mạnh vào bên má hắn, khiến hắn ngã nhào ra. Cảnh tượng này vô tình bị một vài người gần đó trông thấy, ngay lập tức bu lại đỡ tên Lâm đứng dậy. Tranh thủ ngay lúc này, tôi liền chuồn đi, mặc kệ mọi chuyện.