Luôn Luôn Cạnh Bên

Chương 16



Một đồn mười rồi mười đồn một trăm, chẳng mấy chốc tin đồn tôi đấm tên Lâm ngã nhào đã lan truyền khắp cả trường học, không một ai là không biết cả. Bây giờ tôi không khác gì một idol , đi đến đâu liền có người để ý tới đó, ngoài tiếng xì xào cá cược thời gian tôi có thể ở lại ngôi trường này phải đếm ngược bao lâu còn có vài kẻ mạnh dạn bước tới nhìn tôi với ánh mắt long lanh ngưỡng mộ hỏi.

" Mày thật sự đánh được thằng Lâm à?"

Tôi,"?".

" Ngầu bá cháy!"

What? Vấn đề gì đang xảy ra?

Dũng tuy rén nhưng vẫn thì thầm nói nhỏ với tôi.

" Đại ca!"

Tôi lườm nó," Câm!"

Ánh mắt Dũng dương dương tự hào nhìn tôi, còn luồn cánh tay xuống bàn giơ ngón cái lên.

Cái éo gì vậy?

" Tao không ngờ mày lại văn võ song toàn như vậy đấy! Học giỏi, đến đấm đá cũng giỏi nữa."

Dũng nhìn tôi với vẻ thán phục.

Tôi véo đùi nó một cái thật mạnh.

Dũng bụm miệng không dám kêu lớn. Vừa ngồi xoa xoa chỗ bị véo, giọng vừa ủy khuất nói.

" Khen thật lòng mà! Thằng Lâm đạt giải nhất 2 năm liên tiếp thi đấu vovinam đấy?"

À hắn biết đánh võ à? Giờ tôi mới biết đấy. Chắc tại hắn chưa đấm tôi bao giờ. Không biết sau này có bị ăn đấm hay không nữa? Giờ tôi bắt đầu cảm thấy lo lắng cho tương lai của mình rồi.

Tên Huy không biết từ đâu đi vào lớp, hắn đánh mắt lườm tôi với vẻ hằn học. Cứ nghĩ tên đó sẽ xông vào làm một trận  trống mái với tôi ngay không ngờ hắn chỉ đứng đó nhìn chằm chằm một lúc rồi trở về chỗ ngồi.

Không chỉ  Dũng và tôi  mà toàn bộ mọi người đang có mặt trong lớp học lúc này thấy vậy đều cùng lúc thở ra một hơi nhẹ nhõm. May hôm nay ông thần đấy uống lộn thuốc.

Một ngày, hai ngày, ba ngày,... tôi ngồi chờ tới dài cả cổ vẫn chưa thấy có thông báo nào gọi tôi lên để cho nghỉ học, cả đến tên Lâm và tên Huy cũng không thấy tới làm phiền. Tôi bắt đầu nghi ngờ liệu có phải mình đang mơ không mà sao yên bình thế? Thà chuyện gì tới nó cứ tới ngay đi mình còn ăn đòn một thể chứ thời gian càng kéo dài như vậy thì tôi lại càng lo lắng hơn. Cứ từng ngày từng ngày như vậy trồng chất đến một ngày nào đó tôi sẽ nổ tung mất. Tâm lý tôi dù có vững vàng đến máy thì cũng đến lúc sẽ chạm vào giới hạn mà thôi.

Sau tròn một tuần ăn không yên mà ngủ cũng không ngon, tôi tới trường với hai đôi mắt thâm quầng cùng cái thân xác mệt mỏi như đi mượn. Đang lờ đờ như bóng ma tới cửa lớp, bỗng nhiên không biết từ đâu xuất hiện một bạn nữ xinh xắn thắt nơ hai bím tóc nhét hộp quà vào tay tôi.

" Cái này tặng bạn."

Nói xong liền nhanh như chớp quay người chạy đi mất.

Đầu óc tôi vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, đứng ngơ ra như phỗng, đến lúc có người chay qua vô tình huých vào vai tôi một cái thì lúc này não bộ tôi mới tiếp tục load. Quà... cho mình à? Bạn đấy là ai sao biết được nay sinh nhật tôi nhỉ?

Tôi gãi đầu, gãi tai, cầm theo hộp quà bước vào lớp.

Vừa đặt mông xuống ghế, tên Dũng liền đưa hộp qua ra.

Tôi ngạc nhiên nhìn nó.

" Mày cũng biết nay sinh nhật tao à mà tặng?"

Mặt tên Dũng đàn thối ra, hoang mang nhìn tôi.

" Nay sinh nhật mày á? Giờ tao biết đấy, nhưng đây không phải của tao."

Tôi hỏi lại," Thế ai?"

Dũng chỉ xuống ngăn bàn tôi.



Tôi cúi người, giật mình, lôi ra năm, sáu hộp quà được nhét từ dưới ngăn bàn lên. Quay ra hỏi Dũng.

" A,ai đây?"

Dũng lắc đầu," Không biết!"

Tôi khó hiểu," Sao nhét bàn tao?"

Dũng hất cằm," Thì tặng mày."

Tôi hỏi tiếp," Sao tặng tao?"

Dũng cười nhếch mép," Vì thích mày."

Tôi lại hỏi," Sao thích tao?"

Đến lúc này dũng gắt lên.

" Ô mẹ mày, đấy bố ai biết được! Người ta thích, người ta tặng thì nhận đi cho xong. Hỏi hoài."

Tôi khó xử nhìn đống quà không biết chủ nhân là ai. Mở lần lượt ra thấy bên trong túi nào cũng là sô cô la, một vài hộp còn kèm thêm gấu bông và hoa nữa.

Tôi khó hiểu," Sao toàn kẹo thế này?"

" Valentine mà lại!" Dũng vươn tay ra tính bốc một viên kẹo trong số đó liền bị tôi đánh một cái ngăn lại.

Tôi lườm nó," Mày ăn rồi sao tao trả."

Dũng xoa tay nhìn tôi ủy khuất.

" Cũng có biết của ai đâu mà trả, cứ ăn đi."

Nó tiếp tục vươn tay ra lấy tiếp thì tôi lại đánh tiếp.

" Không được, phải tìm trả, nhận rồi tao thấy có lỗi lắm."

Dũng không ăn được kẹo ngồi uốn éo như con sâu, dùng giọng rầu rĩ nói.

" Giờ ơi Valentine người ta cố tình tặng chocolate cho người mình thích để tỏ tình. Mày trả lại khác gì từ chối người ta."

Tôi vẫn cương quyết không cho Dũng động vào.

" Tại không quen nên chả từ chối.", tôi ngơ ra một lúc," Mà valentine là sao?"

Dũng nhìn tôi với vẻ không thể tin nổi.

" Mày không biết thật à?"

Tôi lắc đầu, trước nay tôi chỉ biết nay là sinh nhật của tôi thôi.

Dũng giải thích," Valentine là ngày người ta tặng  chocolate cho nhau để thay lời tỏ tình tới người mình thích."

Lúc này tôi mới ngợ ra, kêu" À" một tiếng. Không ngờ sinh nhật tôi lại là ngày ý nghĩa như vậy, vậy mờ trước giờ tôi chẳng mấy để ý đến.

Ngẫm nghĩ tới việc tặng sô cô la cho người mình thích ánh mắt tôi vô tình liếc nhìn bóng lưng của Đào đang ngồi phía trên. Chỉ chốc lát liền cúi gằm mặt xuống. Đào có thích tôi đâu, tính nghĩ gì vậy chứ? Trái tim nhỏ bé của tôi liền bị bóp chặt, nhét thật sâu xuống, vùi lớp đất cát lên.

...

Vừa từ căng ten mua nước về, tôi thấy trên bàn lại xuất hiện thêm một hộp quà nhỏ xinh nữa. Tính đặt xuống ngăn bàn như  những món trước đó nhưng thấy bên trên có kèm giấy note ghi dòng chữ nắn nót," Tan học ra sau trường gặp mình nha bạn Quân." Sến rện vậy? Thôi, trả được cái nào hay cái đấy.

Đúng hẹn, ngay khi tiếng trống cuối ngày vang lên, tôi cầm hộp quà nhỏ xinh đi vòng qua sân bóng để tới cổng sau trường học.



Đang đi giữa sân bóng tôi lại bị nắm cổ tay giữ lại, độ ấm quen thuộc đến lạnh người.

" Quân!"

Nghe ra giọng tên Lâm cả người tôi liền giật lẩy mình lên, một dòng tia điện chạy thẳng sống lưng. Theo phản xạ, tôi hất thật mạnh tay tên Lâm ra.

" Làm cái gì đấy?"

Lâm thở hổn hển nói.

" Quân, tao có chuyện."

Sao đợt nào gặp hắn cũng trong cái vẻ bết bát vậy?

Tôi vẫn là dùng ánh mắt chán ghét  nhìn hắn.

" Tao với mày chẳng có chuyện gì để nói cả. Cút đi!"

Nói xong tôi liền xoay người. Tên Lâm vẫn cố giữ tôi lại.

Tôi cáu gắt , xoay người, túm lấy cổ áo, giơ nắm đấm lên muốn cho hắn một trận. Nhưng khi thấy ánh mắt dưng dưng tội nghiệp của hắn đang nhìn tôi thì bản thân lại do dự, nắm đấm đang dơ lên cũng dừng lại giữa không trung.

" Lâm ơi!"

Đang không biết làm sao thì nghe thấy giọng Đào vang lên, hình như đang tìm kiếm tên chó chết này, dù ứa gan nhưng tôi cũng đành thả hắn ra, đẩy người thật mạnh, khiến hắn loạng choạng lùi lại, bản thân liền quay người đi tiếp.

Tên Lâm muốn đuổi theo nhưng gặp Đào cản trở. Hình như cô ấy vẫn chưa từ bỏ, muốn tỏ tình với hắn ta lần nữa. Thế thì tôi càng không nên ở lại, càng tránh xa chỗ hai người này càng tốt.

Cổng sau trường học là một con ngõ nhỏ ít người qua lại, vì khu vực này nổi tiếng an ninh tốt với trước này cũng chưa có vụ việc gì quá đáng xảy ra cả nên nhà trường chỉ nắp đặt hời hợt một cái camera ở cửa cổng ra vào để kiểm soát đi lại.

Tôi đi dọc con đường, men theo bức tường vàng tới nơi được hẹn. Đứng đợi một lúc , khi nghe thấy tiếng bước chân tôi ngẩng đầu lên. Hai mắt mở to kinh ngạc bởi thay vì là bạn nữ xinh xắn nào đó thì ngược lại lại là đám con trai thô kệch.

Một tên cao to mặc đồng phục trường kiêu ngạo  bước tới hỏi tôi.

" Mày là Quân à?"

Tôi lắc đầu. Ngu mới nhận.

Anh ta lại hỏi.

" Thế mày ở đây làm gì?"

Tôi nuốt nước bọt.

" Em đợi bạn."

Anh ta cười," Chúng mày chơi gì ngoài đồng không mông quạnh?"

Tôi ngơ ra," Hả?". Đúng rồi sau trường toàn khu đất trống bị cấm xây dựng nên xung quanh chỉ có cây cỏ mọc dại mà thôi.

Tôi nhìn lên ông anh cao lớn hơn tôi đến cả cái đầu cười hì hì.

Ông anh nhướng mày nhìn xuống hộp quà nhỏ trong tay tôi.

Tôi cũng hiểu ý len lén dấu hộp quà ra đằng sau. Rồi cả tôi và ông anh ấy đều cười lớn.

Chết mẹ rồi, tình hình này là không ổn. Tôi thả cặp mình xuống, chạy một mạch đi. Lũ đó thấy vậy ngay lập tức cũng đuổi theo sau.

Tôi vừa chạy thục mạng vừa quan sát xung quanh xem có đường nào để thoát không. May sao đến đoạn gần khu đất trống có con ngõ nhỏ rẽ ngang sang, tuy khá xa nhưng tôi vẫn nghe thấy tiếng xe cộ vọng lại từ phía đó nghĩa là có hi vọng.

chạy ra khỏi con ngõ đúng là ra đường lớn nhưng đám theo sau không hề có ý định tha cho tôi, chúng vãn tiếp tục đuổi theo một đoạt đường dài nữa, tới khi tôi hết đường, bị dồn vào con hẻm cụt đành bất lực, liều mạng quay đầu phản kháng lại.