Luôn Luôn Cạnh Bên

Chương 22: " Con tính muốn làm nha sĩ".



Sau tiết học thứ nhất, cô Ngân đến tận lớp học, kêu tôi tới ngồi gần bàn tên Lâm, mọi người đều tò mò túm tụm lại. Cô ngồi gần đó, bắt đầu nói.

"Đợt thi giữa kì hai đứa không tham gia được nên nhà trường quyết định tổ chức một đợt thi riêng cho hai đứa, xét theo sức khỏe hiện tại thì nhà trường muốn cô tới hỏi xem hai đứa thấy muốn thi vào ngày nào thì hợp lý."

"Ngay hôm nay luôn ạ!", Cô Ngân vừa nói xong Lâm đã lập tức trả lời.

Mọi người, trong đó có cả tôi đêu kinh ngạc nhìn hắn.

Cô Ngân mím môi, hơi suy nghĩ một chút rồi quay sang nhìn tôi," còn Quân thì sao?"

Với tôi thì thi lúc nào cũng được dù gì kiến thức tôi cũng đã tự học qua hết rồi. Thâm tính trong lòng thời gian từ giờ cho đền cuối buối chiều cũng đủ ôn, tôi gật đầu." Cũng được ạ!"

"Được rồi, vậy cô sẽ thông báo với nhà trường trước mắt sẽ cho các em thi hai môn trong chiều nay." Cô tiếp tục hỏi," Hôm nay hai đứa muốn thi môn nào trước."

"Tiếng Anh!"

" Toán!"

Tôi và Lâm cùng lên tiếng một lúc.

Cô Ngân gật đầu," Thế thi hai môn này trước, lịch các môn khác chậm nhất đến tối nay cô sẽ thông báo."

Nói xong, cô đứng dậy, xoay đồi giầy cao gót rời đi.

Tôi cũng về lại chỗ ngồi của mình, vừa lấy sách từ trong ngăn bàn ra chuẩn bị ôn tập thì Dũng liền lao tới ôm lấy cánh tay tôi.

" Gì đấy, gì đấy? Tao vừa đi vệ sinh về, kể nghe đi!"

Tôi ghét bỏ hất ra.

" Chiều nay tao với thằng Lâm thi giữa kì."

" Vân phải thi á? Tao tưởng được miễn cơ. Biết lúc không có hai thằng chúng mày ở đây ai đứng nhất không?"

Tôi không quan tâm tới mấy lời liên thiên của Dũng, vẫn tập trung xem lại kiến thức đã ghi chép trước đấy của mình." Không!"

Dũng bắt đầu ưỡn ẹo," Ôi anh ơi! Anh..."

Trước cái mồm ếch của Dũng chuẩn bị ngoắc ra thêm tôi nhanh chóng lấy trong cặp ra một cái kẹo, bóc vỏ, nhét thẳng vào mõm nó." Xuyt, câm, cút, nhanh!"



Dũng nhăn mày vào không hài lòng nhưng dần dần thả lỏng cơ cơ mặt ra, hài lòng với mùi vị viên kẹo, ngoan ngoãn đi ra chỗ khác chơi, để lại sự yên bình cho tôi.

Tranh thủ thời gian nghỉ trưa tôi tới kiếm giáo viên môn tiếng anh hỏi một vài phần kiến thức bản thân không chắc chắn lắm. Vừa đi vội qua cửa căng tin liền chạm vai với bạn học, chưa kịp nhìn rõ là ai nhưng theo phản xậ tôi vẫn nói lời xin lỗi trước. Đến lúc ngẩng mặt lên thì hai bên cùng im lặng. Là tên Huy! Sao oan gia ngõ hẹp vậy chứ? Vẫn là cái bản mặt khinh người ấy nhưng hôm nay tôi lại thấy trong đôi mắt hắn thoảng chút rối rắm. Tôi quay người đi tiếp, một đoạn xa rồi không nghe thấy tiếng gì. Lạ ghê, hôm nay cậu ta đau miệng à mà không khịa tôi câu nào? Bảo sao nay nắng gắt thế!

Buổi chiều chỉ có hai người tới phòng thi riêng, tôi đành giúp tên Lâm, suốt quãng đường chúng tôi vẫn chẳng nói nhau một câu gì, tôi còn chẳng nhìn nổi vào mặt hắn, cứ liếc mắt đảo nhìn đi tứ hướng, tránh tiếp xúc hết mức có thế.

Hai bài thi diễn ra suôn sẻ. Cuối ngày tôi ra về một mình, đứng đợi xe ở đúng chỗ mình đã xuống sáng nay. Nhìn thấy biển xe quen thuộc tôi mỉm cười vẫy tay, còn chú Hùng thì xót vó đến toát mồ hôi hột.

"Ối trời ơi, sao cháu không đứng ở trong trường?"

Tôi mở cánh cửa xe ra, nhìn thấy Lâm, người hơi khựng lại chút nhưng rồi cũng nhanh chân bước vào, cười nói với chú Hùng.

"Buổi sáng cháu chả bảo từ giờ cứ ở đây đi rồi con gì!"

"Cháu muốn thế nhưng người thuê chú không muốn thế!"

" Không sao, cháu sẽ nói lại mà, chú đừng lo." Tôi xua xua tay.

Chú Hùng lấy khăn tay từ trong túi áo trước ngực ra lau mồ hôi, mắt liếc gương chiếc hậu nhìn tên Lâm vẫn ngồi đó im lặng chẳng nói năng gì thở phào một hơi rồi mới lái xe đi.

Tôi cười hì hì.

Trong bữa cơm, mẹ gắp thức ăn vào bát tôi và Lâm ân cần hỏi han." Hôm nay đi học thế nào rồi hai đứa?"

Lâm cất lời trước," Bọn con làm bài thi giữa kì, trước mắt là hai môn toán, anh. Các môn còn lại tầm tối nay là biết lich thi."

Mẹ vui vẻ tiếp tục gắp thức ăn vào bát chúng tôi," Quân thì sao?"

Tôi hợi ngại ngùng không biết nói sao, chỉ trả lời đại khái," Cũng không có gì ạ, bạn bè chỉ quan tâm hỏi bọn con thôi ạ!"

Bố ngồi nghiêm nghị nói qua loa vài câu nhắc nhở

Tôi hơi do dự một lúc cuối cùng vẫn chọn im lặng không nói gì.

Được một lúc, bố cất lời." Khi nào hai đứa bắt đầu nghỉ hè?"

Câu hỏi của bố làm tôi hơi bất ngờ, không kịp phản ứng gì.' D, dạ...!?"



Lâm nhanh chóng trả lời," Tầm giữa tháng 5."

Ông quay qua nhìn tôi, ánh mắt trên thường trường đấu trí nhiều năm của ấy khiến lòng tôi khẽ run lên." Hè này nhà mình sẽ bắt đầu xếp lớp cho Quân."

"Hở, d,dạ?" Tôi tiếp tục ngơ ngác.

Mẹ đặt nhẹ bàn tay lên cánh tay bố." Kìa anh!"

Bố vỗ nhẹ tay mẹ, ánh mắt dịu hơn so với lúc nhìn tôi rất nhiều lần." Đây là ý của ông!"

Nghe vậy mẹ cũng không nói gì thêm, quay ra hỏi tôi." Quân trước có thích gì không?"

Tôi mỉm cười lắc đầu.

"Sau này con chưa nghĩ ra gì sao?" Mẹ hỏi tiếp.

Nghĩ nh, nhanh vậy sao? Tôi còn chưa biết cuộc đời mình đang lênh đênh phương nào mà giờ sao biết được nó dạt vào đâu. Tôi hơi lúng túng nắm lấy vạt áo, tiếng sột soạt của vỏ kẹo vang lên, một mảnh ký ức chợt thoáng qua. Tôi ngẩng đầu đáp." Con tính muốn làm nha sĩ ạ!"

Mọi người im lặng, bố hơi nheo đầu lông mày lại vẻ không hài lòng hiện rõ.

Mẹ vẫn cười tươi." Hay mình học bằng tiếng anh, sau này ra trường cũng cần tới mà."

Tôi cố mỉm cười, gật đầu đồng ý.

Bữa tối làm tôi hơi đầy bụng, bưng cái mặt nhăn nhó cùng một tay xoa bụng lên phòng, điện thoại đang căm dây sạc kêu tinh tinh thông báo tin nhắn.

Rút dây sạc, nằm ườn ra giường. Là thông báo lịch thi cô Ngân gửi. Nhìn đông hồ chuẩn 20 giờ 00. Trường xịn có khác, làm ăn uy tín ghê.

Tới đêm, sau khi ôn bài xong, chuẩn bị đi ngủ, cơn đau của tôi vẫn không đỡ hơn. Dù gì cũng đã muộn rồi, tôi ngại không muốn gọi nhờ người khác giúp đành ôm bụng đi ngủ.

Nằm còn chưa ấm giường thì có tiếng gõ cửa vang lên. Tôi nhăn nhó dở chăn ra, bước xuống giường. Giờ này còn muốn nói chuyện gì nữa cơ chứ? Cánh cửa mở ra, không có ai cả, dưới sàn đặt một cóc nước cùng một hộp thuốc có hình dạ dày. Đưa tay sờ thử thấy độ ấm cốc nước vừa phải, cầm hộp thuốc lên đọc dòng chữ " Thuốc dùng cho người viêm loét dạ dày, tá tràng, trào ngược dạ dày thực quản, người tiêu hóa kém, đầy bụng, khó tiêu,..."

Không biết là của ai nhưng đúng thứ tôi cần rồi. Ngay tại cửa tôi vội bỏ thuốc ra, uống luôn theo hướng dẫn sử dụng.

Sau một tuần hoàn thành bài thi điểm của chúng tôi cũng được công bố nhanh chóng. Cả một bảng lớn chỉ duy nhất có hai dòng tên, tôi đứng trước Lâm 0,1 điểm tổng. Tuy hai điểm thi riêng lẻ nhưng nhìn mắt thường cũng nhận thấy điểm này so với bảng điểm chung vẫn sẽ là vị trí số 1 và số 2. Hai vị trí đó như vốn sinh ra để cho tôi và

Lâm cùng tranh tài vậy.

Trong đám người đông đúc, chen chúc, tôi và Lâm cùng đứng lặng im. Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào tôi nhưng trong đó lại sâu thẳm vô cùng chẳng thể thấy được gì trong suy nghĩ. Lần này tôi dũng cảm đáp trả ánh mắt ấy, dáng vẻ không yếu thế nhưng trong cảm xúc lại là sợi tơ vò càng ngày càng quấn chặt thêm.