Luôn Luôn Cạnh Bên

Chương 23: Tính cho mình nhảy hip hop à?



Kì thi cuối cùng của năm học đã kết thúc, chúng tôi vẫn phải tới trường nốt một tuần cuối rồi mới chính thức tổng kết năm học.

Lớp học đang nháo nhào như chậu vỡ nghe thấy tiếng giày cao gót lạch cạch quen thuộc từ đằng xa ngày một tiến lại gần, không ai nhắc ai cả mọi người đều chủ động trở lại ghế ngồi của mình, lớp học trong tức khắc lặng ngắt như tờ.

Theo tiếng giày cao gót cô Ngân bước vào lớp cùng hai giáo viên bộ môn khác. Còn chưa kịp đứng dậy chào hai giáo viên đã chia ra hai hướng đi thẳng tới chỗ tôi và Lâm.

Dũng thấy thầy toàn đi xuống liền tự dộng nhấc mông dậy, đứng dựa lưng vào góc tường cuối lớp nhường cho thầy ngồi.

Vừa ngồi xuống thầy đã mở lời luôn." Quân, em có muốn vào đội tuyển toán của trường không?"

Tôi bất ngờ hoang mang vô thức đối diện với ánh mắt thầy gật đầu khe khẽ.

Thầy vui mừng cong miệng cười, mấy nếp nhăn xô hết vào nhau." Thế tốt quá, các bạn trước đã được nhặt qua rồi còn mỗi em thôi, nhà trường đặc cách chọn thẳng luôn."

Tôi hơi nghiêng đầu ngó sang phía bên kia lớp, thấy tên Lâm đang nói chuyện bình tĩnh và chậm dãi với cô vật lý, vẻ mặt cô cũng vui vẻ chẳng khác gì thầy chỗ tôi. Chắc hắn cũng đồng ý rồi.

Thầy toán thấy vậy liền dùng hai bàn tay giữ lấy đầu tôi." Em phải nhìn thầy này, bên đấy kệ người ta."

Tôi gật đầu lia lịa.

Thầy nói tiếp." Từ giờ em là thành viên đội toán của trường, nhớ cho rõ chỉ đội toán thôi, không được tơ tưởng tới môn khác rõ chưa? Thầy không bảo em chểnh mảng các môn còn lại, thầy chỉ muốn nhắc em nhớ rõ bản thân mình đã là người của đội toán. Đừng nghĩ linh tinh, không được bỏ toán. Rõ chưa?"

Sao cảm giác như đang cam kết trước hôn nhân vậy?

Tôi như gà mổ thóc chỉ có biết gật lên xuống mà thôi.

Thầy nói đến mức khiến tôi hoảng sợ phải đưa tay lên thề. Đảm bảo đủ chắc chắn cam kết rồi thầy mới vui vẻ rời đi.

Tôi vẫn chưa hoàn hồn, vẫn ngồi đơ ra với nét mặt hoang mang.

Dũng nhanh chóng về lại chỗ, dí mặt vào thì thào với tôi." Sợ vãi, trông thầy như muốn nuốt mày luôn ấy!"

Tôi đẩy mặt Dũng ra xa." Đừng có dí sát thế!" Tôi vẫn còn ám ảnh đấy quá khứ đấy.

Dũng tiếp túc nói." Nghe mấy thầy cô chiến nhau ác lắm, ai cũng muốn dành hai thằng chúng mày. Hiệu trưởng phải ra trò oẳn tù tì để quyết định đấy!"

Tôi nhìn Dũng.

" Cô vật lý thua thầy toán lớp mình nên chọn thằng Lâm, thầy thắng sang hỏi mày."

" Thầy cô không sợ nhỡ tao hay thằng Lâm không đồng ý à?"

" Thì đổi lại cho nhau, cô vật lý lại sang mày, thầy toán sang thằng ấy, không đồng ý nốt thì các giáo viên khác càng có cơ hội tấn công mạnh."

Tôi thử tưởng tượng tới cái cảnh mà mọi lúc, mọi nơi đều có các thầy cô vậy quanh gạ gẫm này kia mà khẽ run người sợ hãi. Thầy cô chắc tính hết rồi biết thừa tôi với Lâm sẽ không từ chối nên mới tự tin dùng cái trò oăn tù tì để quyết định, không sợ học trò mình nhắm bị cướp.

Bồng một linh cảm không lành chạy dọc sống lưng, vừa liếc ánh mắt xem xung quanh thì chạm vào ngay vẻ mặt như ăn cức của tên Huy đang nhìn tôi chằm chằm.

Dũng cũng thấy, quay người nói thì thầm." Thằng Huy cũng trong đội toán đấy! Chúng nó thi đứt đít mới vào được, mày có ngồi một chỗ được bưng tận răng."



Tôi đá lông nheo." Mày?"

Dũng quẹt ngon tay qua mũi, ngồi thẳng lưng, ưỡn ngực tự hào khoe khoang" Tao tất nhiên là cũng có phần rồi.

Nghĩ bạn cùng bàn với mày là ai chứ! Tin đấy, dân IT đấy! Kinh chưa?"

Tôi vỗ tay phụ hoạ." Giỏi ghê ta. Mà thấy bảo dân IT hay mấy thể loại lập dị lắm, khó lấy vợ lắm đấy!"

Bị tôi làm tụt cảm xúc, Dũng nhăn mày, đẩy nhẹ vai." Dị cái nồi nhà mày! Lớp phó với Đào cùng chung thuyền với tao đấy!"

Nghe tên Đào tôi vô thức đưa mắt nhìn lên phía trên, rồi nhanh chóng thu lại." Con gái học cái đấy giỏi nhỉ?"

Dũng bĩu môi." Em học thì anh chê còn nhà người ta thì anh khen. Anh hết thương em rồi à!"

Lại cái bản mông khỉ xấu thậm tệ đấy, tôi đẩy vai nó ra xa," Cút, cút đi!"

Dũng càng gào to lên." Anh hết thương em rồi!"

Ôi trời ơi giá như thằng Dũng có thể nhìn thấy bản mặt xấu tậm tệ của nó thế nào khi bày ra cái trò kì cục này thì lúc đấy nó mới hiểu được cái cảm giác bị tra tấn thị giác của tôi.

Sau kì thi vào cấp 3 kết thúc chúng tôi chính thức bước vào một mùa hè không hề nhàn hạ chút nào cả. Ngày học đội tuyển trên trường, tối kèm gia sư tiếng anh riêng. Có vẻ gia đình thấy vậy vẫn chưa đủ nên sáng sớm nắng gay gắt hơn 30 độ đã đưa tôi tới một cái trung tâm nghệ thuật nghe tên tây tây đọc méo cả mồm. Đi trong đại sảnh rộng lớn toàn cửa gương và trong suốt tôi hơi nghi hoặc. Tính cho mình nhảy hip hop à?

Tiếng thang máy tinh tinh báo hiệu đã lên tới tầng thứ 5, ngay khi cánh cửa mở ra là một dãy hành lang dài. Tôi lững thững bước theo sau mẹ, tới cửa một căn phòng lớn giữa hành lan, mẹ gõ cửa, một người đàn ông với thân hình khá teo top mặc chiếc áo sơ min kẻ ca rô xanh sơ vin quần tây gọn gàng, trên mặt còn để râu quai nón, tóc dài buộc nửa đầu bước tới, nở nụ cười niềm nở chào đón chúng tôi. Trông ông này dị vãi!

Mẹ cũng cười đáp lịch sự, kéo tay tôi tới giới thiệu." Đây là con trai tôi, hôm nay tới đây là mong muốn để thầy xem xem cháu nó phù hợp với cái nào để thầy chỉ bảo. Cháu nó trước ở quê giờ mới lên ở với gia đình, trước mong muốn theo học thầy lắm ạ.!"

Hở, tôi mong muốn lúc nào vậy?

Mẹ đẩy tay tôi." Đây là thầy Thắng, giảng viên âm nhạc. Mẹ đã nhờ thầy đích thân dậy con đấy!"

Tôi mỉm cười miễn cưỡng." Chào thầy ạ, em là Quân!"

Thầy Thắng nhìn vào bàn tay với các khớp to thô thiển của tôi." Em muốn học nhạc cụ nào?"

"Dạ, nhạc cụ?" Tôi bất ngờ, không phải nhảy hip hop à? Tôi thấy mấy cái đó ngầu hơn.

Thầy đưa tay lên sờ râu mình, nhìn tôi im lặng một lúc mới nói." Hay mình nên xem em thích gì trước đi!" Thầy mỉm cười, mở cửa mời chúng tôi bước ra ngoài, sau tiến lên trước dẫn chúng tôi tới một cánh cửa khác trên hành lang.

Khác với căn phòng tiếp đón đơn giản trước đó, ngay khi cánh cửa mở ra một loạt những nhạc cụ đủ kiểu dáng hiện ra, có đủ các phong cách cả truyền thống lẫn phương tây.

Thầy Thắng giới thiệu cho chúng tôi lần lượt các nhạc cụ. Mẹ tôi nhìn trúng tới cây đàn piano, khi đôi tay bà đang lướt nhẹ thử qua các phím đàn thì tầm mắt tôi lại chủ ý tới cây đàn Nguyệt ở trong hàng những nhạc cụ truyền thống.

Tiến tới cậy đàn, cố nhớ lại những ký ức trước kia tôi có từng học chút từ các cụ trong đoàn hát chèo của làng.

Nhìn đàn dây có chút lỏng, độ cong cũng không còn tốt lắm, có lẽ chỉ được lau qua để đặt trưng bày ở đây chứ không được chăm chút kĩ càng.

" Hay chọn piano đi! Lâm cũng h..."

"Em thích đàn nguyệt sao?"



Lời mẹ đang nói dở thầy Thắng liền lên tiếng cắt ngang, bà ngoảnh đầu nhìn thấy tôi đang ôm cây đàn.

Tôi nhìn thầy," Không hẳn, nhưng trước kia em có biết qua một chút."

Thầy vui vẻ." Hay em thử chút đi xem nào!"

Cúi xuống nhìn dây đàn, tôi hợi do dự nói." Nhưng nhìn dây đàn không được tốt, lỡ đang đàn hỏng mất thì sao?

Với dậy vậy âm thanh sẽ không hay."

Hai mắt thầy nhìn tôi sáng lên." Vậy ư, để thầy lấy đàn khác cho em." Ngay lập tức thầy rút điện thoại từ trong túi quần ra gọi đi một cuộc.

Mẹ nhìn tôi với ánh mắt thoáng chút hơi mất mát." Con thích đàn này à?"

" Không hẳn ạ, chỉ là biết chút thôi." Tôi trả lời.

Chưa đầy 5 phút một cây đàn mới tinh được mang tới. Thầy nhẹ nhàng đặt vào trong lòng tôi, vẻ chờ mong ra hiệu tay muốn tôi đàn thử.

Tôi hơi lo lắng, nhận lấy cây đàn mà lòng bàn tay toát cả mồ hôi. Đầu nghĩ ngợi chẳng niết phải đàn gì. Mãi mới nhớ ra động tác tay một đoạn của bài chèo khá lâu, tuy đã quên tên nhưng giai điệu trong đó tôi vẫn nhớ đại khái.

Đàn một đoạn xong không thể nhớ tiếp được nữa đành dừng lại, ngước mắt lên nhìn thầy.

Thầy lại đứng vuốt râu, nhìn tôi với vẻ trầm ngâm." Đây là bài gì vậy?"

Tôi thành thật trả lời" Em không nhớ nhưng nó trong chèo."

Thấy thầy không nói gì mẹ vội đưa tay lên giữ vai tôi nói." Nếu không ổn thì qua piano cho..."

"Nghe hay đó, cơ thể em lại ghi nhớ rất tốt, muốn học không phải là vấn đề khó đâu." Thầy lần nữa cắt ngang lời mẹ.

Nghe thầy nói vậy, mẹ quay nhìn tôi với ánh mắt chờ mong hi vọng nhưng tôi lại đang mải mê chìm vào những ký ức hạnh phúc xưa cũ cùng cây đàn nên không để tâm đến.

"Được ạ!" Tôi nhìn thầy với ánh mắt chứa chan hoài niệm cùng hy vọng." Vậy học đàn này đi ạ!"

"Quân!" Mẹ gọi tên tôi.

Chưa kịp quay ra nhìn mẹ, thầy đã nói trước.

"Quyết định vậy đi!" Thầy Thắng cố át ý mẹ, nhìn bà nói." Vậy giờ mình nói đến chuyện thủ tục nha chị!"

Mẹ cố giấu vẻ không hài lòng trên gương mặt, mỉm cười cùng thầy bước đi." Nếu cháu thích thì đành vậy!"

Sau khi hoàn thành thủ tục đăng kí cùng hóa đơn, ngồi trên xe ra về. Nhìn tôi mân mê túi đàn, mẹ vẫn cố gắng hỏi dò lại lần nữa." Quân thật sự muốn học đàn nguyệt sao con? Hay cứ thử piano một chút đi, biết đâu lại có suy nghĩ khác."

Thật sự ban đầu đúng là tôi còn do dự nhưng đã ôm lấy cây đàn rồi, tiền cũng đã bỏ ra, ai lại ba phải chưa bắt đầu đã muốn thay đổi, với lại giờ muốn đổi sẽ rất làm phiền thầy, đâm lao phải theo lao. Tôi kiên định đáp." Con sẽ học đàn ạ!"

Vẻ mặt mẹ hiện lên sự thất vọng rõ ràng nhưng chỉ thoáng chốc bà đã có thể kiểm soát lại biểu cảm của mình, mỉm cười gật đầu với tôi." Ữm, con thích là được rồi!".

Sau đó cả quãng đường mẹ đều im lặng, ngồi ngoảnh đầu nhìn ra bên ngoài, không nói gì thêm.