Luôn Luôn Cạnh Bên

Chương 27: Bỏ cái nết đi là hoàn hảo.



Gian nhà ngang phía sau là chỗ ngủ bọn trẻ. Trên tấm phản lớn, đứa trẻ đang nằm một mình tự chơi đùa với chiếc quạt treo xoay đầu trên cột gỗ. Chẳng có ai cả, đứa trẻ ngoan ngoãn đến lạ lùng.

Bước qua thềm nhà, đám trẻ con vội buông tôi ra rồi chạy tới chơi đùa cùng đứa bé.

Con Linh ngồi trên phản vầy tay gọi vào." Anh Quân, anh Quân, lại đây xem đi! Em bé ngoan lắm!.."

Tiến lại gần, ngay khi vừa nhìn thấy tôi đôi mặt đứa trẻ liền sáng lên, đôi tay xinh xinh đưa lên với với, bâng quơ trên không trung, miệng còn cười toe toét.

Tôi bế nó lên.

Cu Tính nói." L,là em gái đấy!"

Tôi nhìn thằng bé." Hửm!"

" Em bé có tên rồi!"

"Vậy sao? Tên gì vậy?"

" Tên là Tâm!"

" Thầy đặt à?"

Thằng cu gật đầu lia lịa.

Nhìn con bé với cái miệng chúm chím xinh xinh, trên người lại có mùi thơm sữa dễ chịu. Tôi cúi người xuống, chạm mũi vào cái má phúng phính đáng yêu kia. Ai, nhớ ghê! Trừ thằng Tín ra thì mấy đứa trước đều được tôi chăm, người đứa nào lúc đấy cũng có cái mùi thơm thơm như thế này.

Lâm đứng cửa lúc lâu, chần chừ mãi mới bước vào. Thấy tôi tay bế đứa bé cũng lại gần, duỗi ngón tay dài ra chạm vào bên má bánh bao của con bé.

Thấy Lâm con bé cũng cười cười vươn tay ra như khi thấy tôi. Trong lòng tôi nổi lên chút không bằng lòng. Con bé này thật là ai cũng như ai mà, nuôi không khéo sau này dễ bị người ta bế đi mất.

Được một lúc thằng Tín bước vào, tay còn đang cầm bình sữa lắc qua lắc lại. Vừa đi thằng bé vừa càu nhàu." Mấy cái đứa kia không ra ngoài chơi vào đây làm phiền em bé làm gì hả?"

Linh đanh đá đáp lại." Ai bảo bọn em vào làm phiền? Em bé tự dậy rồi đấy chứ, bọn em vào chơi cùng cho em bé đỡ buồn đấy!"

Cu Tính cũng hớt theo." Đúng rồi! Bọn em cho anh Quân xem em bé chùa mình mới đẻ."

Tôi và Lâm bật cười.

Thằng Tín tiến tới búng vào chán cu Tính." Liên thiên, liên thiên, ai dạy mày nói lôm côm thế?"

Cu Tính đau đớn ôm chán, hai mắt thằng bé đỏ hoe mà không dám khóc, còn chỉ tay, giọng giun giun." C, chị Hoa dạy!"

Nghe nhắc đến tên mình cái Hoa nhảy cẫng lên." Ai bảo mày thế? Anh Tín nó nói điêu đấy!"

Cu Tính gào lên." Đúng rồi! Em nghe chính chị nói chuyện với chị Linh bảo thế!"

Đến cái Linh dãy lên." Điêu, lúc nào? Ai nói thế bao giờ?"

Thằng cu nói với giọng ấm ức." Lúc hai chị học bài, chị Hoa chả bảo cô giáo chị đấy dạy em bé do mẹ sinh ra còn gì. Mình không có mẹ, có mỗi thầy thôi thì thầy đẻ chứ con ai nữa..."

Mọi người dở khóc dở cười không biết phải giải thích làm sao cho cái đầu non choẹt của cu cậu bây giờ.

Hoa ngồi trên phản, vươn người tới nhéo hai má của cu Tính bè sang ngang." Ai cho nghe lén người khác nói chuyện hả? Đã vậy còn nghe câu được câu mất rồi đi nói linh tinh."

Cu Tính rưng rưng nước mắt, hai cái móng giò cố gỡ tay cái Hoa ra." Ô a em au!"( Bỏ ra em đau).

Tín nhỏ vài giọt sữa lên mu bàn tay rồi nếm thử.

Thắng bé đưa bình sữa cho tôi." Được rồi!"

Tôi khen thằng bé." Wao, chuyên nghiệp ghê ta!"

Tín phớt lờ lời tôi." Anh cho uống nhanh đi, nhịn từ trưa rồi đấy!"



Tôi nhận lấy bình sữa, theo kinh nghiệm từ từ nghiêng bình, chầm chậm đưa lại gần miệng con bé

Con bé rất ngoan, thấy bình ti sữa liền a lên một tiếng rồi mút chùn chụt.

Thấy con bé vội quá, có lẽ đã đói lâu lắm rồi, tôi thỉnh thoảng đưa bình ra xa một chút rồi mới lại để con bé ti tiếp không sợ sẽ bị sặc mất.

Tín đẩy gọng kính lên, vẻ mặt nghiêm túc già trước tuổi nói." Em xuống giúp mọi người tiếp đây, tí hai anh rảnh cũng xuống phụ đi, con bé không cần nhiều người trông thế đâu." Nói xong, quay đầu nhìn bọn trẻ " Mấy đứa này chiều dâm trời đi quét lá đi!"

Ba đứa giọng uể oải đáp không tình nguyện." D....ạa...!"

Ti xong, con bé chỉ nằm chơi một lúc liền thiêm thiếp ngủ mất.

Tôi nhẹ nhàng đặt con bé nằm xuống phản, rồi cùng mọi người khe khẽ bước ra ngoài

Trước chùa là một cái sân đình riêng được đặt chung khu đất với nhau. Trong chùa thì không được sát sinh lên mọi người đem nồi cháo gà tới trước sân đình dải chiếu ngồi ăn. Nghĩ nhàm chân quá, chua Hùng còn sai thằng

Quan con trai mình về nhà bê thêm cái lu rượu tự mình ngâm lên. Ban đầu ai cũng khách sáo sợ phạm vào kị gì thù sao, dù gì cũng đang ở trong chùa ăn thịt cũng đã là không quen rồi.

Sau thấy chú Hùng cùng vài cán bộ làng phụ trách gạ quá mà sư thầy cũng lại chẳng nói gì thì cũng nhấp môi

thử, sau rồi cũng ngấm, cứ chén chú chen anh rồi dần dần cũng ngà ngà say.

Từ bé tôi đã tò mò cái vì của mùi rượu ra sao mà mọi người cứ mê nó thế đặc biệt còn là rượu chú Hùng ngâm lúc nào cũng dậy lên cái mùi hoa quả thơm nức. Lén không ai để ý, tôi nhấp môi thử một chút trong cái gáo múc rượu. Eo ơi, nó đắng chát còn chua chua, cay xè cả cổ họng. Ngay khi thứ đó vừa chạm lưỡi, cái mùi men đã xông cả khoang miệng, mặt tôi nhăm nhúm lại, xoắn như hoa hồi khô.

Tôi vội đậy nắp bình rượu lại, người cứ có cảm giác nâng nâng như muốn nôn hết ra.

"Này, sao đấy!" Lâm thấy tôi ngồi xổm dựa vào cái bình rượu lâu quá liền lại hỏi.

Tôi ngước lên nhìn hắn, hai mắt đỏ hoe ươn ướt, mặt đỏ bừng lên lan xuống cả cần cổ và sau gáy, cảm giác trái đất như đang xoay vòng vòng.

" Mày làm gì mà cứ vòng vòng thế, không đứng yên một chỗ được à?" Giọng tôi có chút hơi ề à.

Lâm hơi sững người nhìn một lúc, nhanh chóng đỡ tôi dậy. Hắn cầm tay dắt tôi đi qua sân đình.

Ông Đức đang bê đá lạnh đến, thấy liền hỏi." Hai đứa ăn gì chưa mà đã đi đâu đấy?"

" Bọn em ăn rồi! Quân hình như vẫn còn hơi say xe giờ mệt muốn đi nghỉ." Lâm trả lời còn tôi chẳng nói gì cả

Thấy tôi hơi rũ rượi lại có kinh nghiệm đã chứng kiến cảnh tôi xay xe những hai lần lên ông Đức không nghi ngờ gì liền phủi tay." Hai đứa đi ngủ sớm đi cho khỏẻ người."

Lâm dẫn tôi đến gian nhà chống chuyên dùng để hợp làng hôm nay được dùng làm chỗ ngủ cho mọi người. Hắn giúp tôi chuẩn bị chỗ ngủ, còn lôi trong ba lô của mình ra một hộp vòng hương muỗi.

Tôi lơ đờ đến thềm cửa phía sau ngồi dựa lưng vào cột cửa gỗ.Đằng sau gian nhà không có treo đèn điện lên có thể nhìn rõ ánh trăng sáng đang lơ lửng trên bầu trời. Phía sau còn là vườn cây rậm rạp, mùi hoa thành dành nhẹ nhàng đong đưa cùng làn gió đêm lan khắp không gian rộng lớn.

Tâm trí tôi mơ hồ, thả lỏng, ngả hẳn người vào cửa gỗ, hít thở một hơi không khí trong lành và hoài niệm mà đã lâu không thấy lại. Tầm mắt tôi lờ đờ nhìn xa xăm.

Lâm lẳng lặng tiến đến lại gần, ngồi xổm bên cạnh tôi." Mày đang làm gì đây? Đi ngủ thôi!"

Tôi hướng tầm mắt về phía hắn nhưng ánh nhìn vẫn không vó tiêu cự.

Trăng 16 tròn hơn trăng rằm, ánh sáng cũng lớn hơn. Nửa khuôn mặt lập lờ dưới ánh trăng, nửa còn lại ngược sáng mờ mờ ảo ảo. Nhìn kỹ hình như tôi thấy hắn cũng đẹp trai. Bỏ cái nết đi là hoàn hảo.

Rất nhiều chuyện trước kia cứ thế ùa về, tôi ngồi ngẫm nghĩ về mọi chuyện đã sảy ra. Sao có một năm thôi mà lắm chuyện thế nhỉ? Nếu tôi không gặp hắn thì mọi thứ có rắc rối như thế này không? Vân nhớ mấy tháng trước hắn còn không thèm nhìn mặt tôi, hôm nay bặt đày xí sớn quan tâm..

Tôi bĩu môi nhìn hắn, vẻ mặt chê bai xấu xí khó tả thành lời. Hắn là thằng cha biến thái mà, có khi bị tâm thần phân liệt cũng nên. Hay vừa thích tôi lại vừa ghét tôi như thế có bị chia làm hai nhân cách không? Nhỡ nay mai nhân cách kia của hắn lên cơn mãnh liệt muốn kết liễu tôi thì sao?...

Tôi khẽ rùng mình, lắc đầu. Éo, thằng chó chết, tôi sẽ xử hắn trước.

Nhìn biểu cảm biến hoá như đang diễn biến diện Lâm liền phì cười." Gì đây!"

Hắn cười lên cũng đẹp trai. Đm, ăn gì không biết? Chắc chắn là tại hắn trắng mới đẹp trai. Tôi đưa tay lên vâng quơ. Thôi vậy, đen mới men, hắn ẻo lả lên mới bê đê...



Tôi hơi đứng hình ít chút. Bê đê, đồng tính, thích tôi...

Sau một lúc trầm ngâm tôi lên tiếng hỏi." Mày thích tao à?"

Vẻ mặt từ vui vẻ của hắn dần dàn chuyển thành ngỡ ngàng rồi sang trầm ngâm, cuối cùng là nghiêm túc đáp." Ữ, thì sao?"

"Lí do?"

" Không biết!"

" Lúc nào?"

"Lần đầu, lớp 10."

A, một tam giác tình yêu, nghe tên quen quen nhưng tôi không nhớ nó là trên phim hay cái list nhạc tây ta của ông Đức trước kia tôi từng thấy qua. Cứ nghĩ là ảo thôi ai ngờ thực trên đời lại có. Sống đến 60 tuổi có khi tôi lại thấy được cả rồng ấy chứ!

" Lúc đấy tao thích Đào."

" Biết!"

" Đào thích mày."

" Um!"

" Tao muốn đấm mày ghê!"

"Giờ còn thích không?"

Tôi lắc đầu." Không!"

"Sao?"

" Lúc đó tao không có lý do để tranh với mày."

" Giờ màu có rồi!"

" Giờ lạo cảm thấy nó không quan trọng nữa, chỉ là khoảng khắc thôi. Mày cũng thế..."

" Sao mày nghĩ thế?"

Tôi tròn tròn mắt nhìn hắn." H, hở?..." Quắt tờ phắc! Không như tôi nghĩ đúng không?

Tôi dò hỏi." Mày ghét tao!"

Lẫm vẫn nghiêm túc trả lời, trong âm điệu có chút mềm mại." Không, chưa bao giờ!"

" Mày không thích nhìn mặt tao!"

" Tao bị teo cơ trông xấu."

Tôi bật cười." Mày luôn xấu hơn tao."

"Ừm, trong mắt tao mày lúc nào cũng đẹp trai."

Tôi ngưng cười." Lúc đấy mày không sợ tao muốn lấy cớ đuổi mày đi à?"

Lâm lắc đầu." Không, mày không làm thế!"

" Tao sẽ lấy lại gia đình."

"Ừ, tao cũng trong gia đình mà!"

Nghe hắn nói thế tôi liền im lặng, nhìn chằm chằm vào hắn.