Luôn Luôn Cạnh Bên

Chương 28



Một lúc lâu sau tôi mới tiếp tục mở lời." Tao không thích mày!"

Hắn cũng im lặng một lúc, thình lình cất lời." Mày m, muốn... thử không?"

Tôi lặng im, đầu óc tôi miên man và khó định như màn đêm trước mắt. Trên bầu trời đen chỉ có thể nhìn thấy duy nhất ánh trắng, trong tầm mắt tôi hiện giờ chỉ có hắn. Không biết phải làm sao, không biết phải suy nghĩ điều gì.

Mọi thứ mông lung như một giấc mộng.

Lâm chủ động từ từ tiến lại gần, từng chút, từng chút một, hắn dò hỏi từ từ. Thấy tôi không tránh né, Lâm nhẹ nhàng chạm cánh đào hồng lên, một nụ hôn nhẹ nhàng và mềm mại. Không gì cả, chỉ là cái chạm nhẹ, nhưng tưởng chừng thời gian trôi rất lâu, lá bay cùng ngọn cây cũng đung đưa chầm chậm lại, thời gian như thước phim tua chậm. Tôi... Rốt cuộc là... đang làm cái quái gì thế này?

Lâm lùi lại ít chút, hai chóp mũi chạm nhau. Tôi lặng thinh dương mắt nhìn theo hắn. Hơi thở vẫn đều đều nhưng tiếng tim đập thình thình lại rất rõ ràng, cả của tôi lẫn của hắn. Chúng đập loạn, chẳng ăn khớp chút nhịp nào.

Lâm thở mạnh, hương bạc hà phả vào mặt tôi. Hắn tiến tới, chạm môi thêm lần nữa. Tôi vẫn không tránh né, đầu óc trống rỗng, vang vọng tựa như đêm đen một màu.

"C, cạch!".." Anh Quân ơi!"

Tôi giật mình, vội đẩy tên Lâm ra, nắm tay, chạm mạnh vào má hắn. Làm hắn ngã ngã nhào ra đất.

Tôi bị điên rồi! Thuần phong mỹ tục ở đâu? Đạo đức ở đâu? Văn hóá ở đâu?... Tôi đang làm cái chuyện éo gì ở nơi linh thiêng thế này?... Hình như nhớ ra bây giờ tôi với hắn là anh em thì phải, hợp pháp, chung hộ khẩu!... Mẹ ơi, con không còn là con người...

Giọng cái Linh lí nhí, rụt rè thò cái đầu vào." Các anh ngủ chưa?"

Ôi phật tổ ơi! Cảm ơn người đã gửi đến cứu tinh để con được tỉnh táo làm người không lầm đường lạc lối. Linh ơi chính em chắc chăn là cứu tinh đời anh. Không có em anh chắc chăn sẽ không tỉnh táo nối mất. Nhưng điều tôi sợ hơn là không biết con bé có nhìn thấy cảnh tượng kia không? Nếu thấy tôi biết phải giải thích làm sao?...

Tim tôi như muốn vọt lên đầu."Ch, chưa, anh chưa! Gì đấy?"

Linh quan sát một lúc, rồi nhìn tôi với vẻ e dè." Anh Tín... bảo em tới hỏi hai anh... Có đủ đồ chưa...còn mang thêm qua."

Tôi chẳng nhìn xung quanh, đáp vội, đáp lẹ cho qua." R,rồi, đủ rồi, yên tâm, không phải lo đâu!"

Con bé không đáp, im lặng đứng lấp ló ngoài cửa nhìn sang tên Lâm

Theo tầm mắt con bé, tôi vội chữa cháy." S,sao thế? Bọn anh đang đùa nhau mà em làm anh giật mình nên làm anh hụt chân ngã mất."

Con bé nhìn tôi, nhanh chóng thu tầm mắt rồi chạy vọt đi mất.



Tôi thở dài một hơi nhẹ nhõm, quay ra nhìn tên Lâm vẫn đang ngồi đấy thì lại cảm thấy nặng nề.

Cứ vờ như mình đang say đi! Coi như vừa rồi không biết gì hết. Tôi nhanh chóng chui vào trong màn, nằm thu mình, cố nhắm mắt, giả vờ ngủ.

Không nghe thấy động tĩnh gì cả, một lúc sau tên Lâm cũng vào theo. Hắn quay người, đưa tấm lưng chạm sát

vao nhau.

Cả người tôi căng cứng nhưng không dám cử động, vẫn cứ nằm im.

Đến gần đêm dần dần mọi người với vào ngủ. Một màn nhỏ 3 người nằm chật ních.

Đêm oi còn chen chúc, tôi nằm mãi vẫn không ngủ được nhưng tư thế từ đầu vẫn không đổi, cũng chỉ là nhắm mắt để đấy. Một cánh tay vắt ngang qua, tôi giật thót. Ánh trăng sáng mờ mờ chiếu vào, nhìn thấy vết thẹo dài trên cánh tay. Tôi im lặng, biết đó tay tên Lâm. Cả người hắn dán sát lại, hơi thở đều đều nóng ẩm phả vào lưng tôi. Tôi đưa ngón tay chọc vào cánh tay hắn, không thấy chút phản ứng gì, có vẻ như đã ngủ say. Căng thăng, cả người lạnh toát như bức tượng nhưng mổ thì chảy đầm đìa. Cơ thể tôi bị ép sát vào góc màn không thể di chuyển thêm nữa. Cảm giác khó chịu này làm tôi không thể nào ngủ được, cứ như vậy mà gần như thức trắng.

Mãi đến tiếng gà canh 3 cất lên tôi mới dần dần thấm mệt sau bao hoạt động của cả một ngày dài mà thiếp đi lúc nào không hay.

Nắng sáng luồn qua khung cửa gỗ, in thẳng một hàng cột ngả xuống sàn gạch đỏ, chiếu xuyên qua màn ngủ, hắt vào bên trong. Tôi mơ màng tỉnh giấc, cả người mệt mỏi vì không ngủ đủ giấc. Dịch người ngồi dậy, cánh tay tên

Lâm vẫn còn vắt ngang hông. Hắn ngủ say tít, dù cho tôi có đẩy người hắn thế nào cũng không tỉnh.

Nhìn ngó xung quang thấy một vài người đã dậy sớm, màn nào cũng chừa vài chỗ chống. Quay lại, tôi giật mình khi thấy mẹ năm cạnh tên Lâm. Cái gì vậy? Vậy bố đâu? Nhìn lại xung quanh không thấy đâu, tôi nghĩ ông đã dậy cùng vài người rồi. Còn mẹ, bà thật sự đã ngủ cạnh khi tên Lâm ôm tôi cả đêm vậy à? Hôm qua cứ mải nhắm mắt giả vờ nên cũng chả nhìn xung quanh nữa.

Vén góc màn chui ra, tôi khẽ khàng nâng bước ra ngoài. Gian nhà này để thay nhà sinh hoạt văn hóa nên xây xoay một hướng biệt lập riêng làm âm thanh các bên còn lại khó mà nghe được, phải đến khi đi qua sân đình mới có thể thấy được tiếng sột soạt của bọn trẻ đang quét lá.

Thấy cái Hoa, tôi lại hỏi." Mỗi em quét chỗ này à?"

Hoa ngẩng đầu lên rồi lại cúi xuống tiếp tục quét." Đúng rồi! Anh dậy rồi thì tự xuống bếp lấy đồ ăn sáng đi. Có bánh mì kẹp chả đấy!"

Tôi vươn vai ngáp dài một cái." Thím Hương làm à?"

Hoa lắc đầu." Anh Tín sáng sớm tự đi mua đồ rồi cùng anh Quan làm trong bếp."

A, tôi biết ngay mà! Lấy một ổ bánh mì xếp chồng tam giác đều đến từng cạnh đặt trên mâm tròn. Cầm lên, mở một cái ra, xem thêm một cái nữa....

Thấy Thím Hương bước vào tôi gọi đùa trêu." Thằng Tín đi mua đồ nó có lấy thước ra đo rồi bắt người ta cắt cho không đấy thím?"



Thím Hương bật cười." Không biết nhưng thấy thằng Quan nhà thím làm cùng trông khổ sở lắm."

Tôi cầm một ổ bánh mì rồi mở ra cho thím xem. Bốn miếng chả mỏng dính đều dăp dắp xếp chéo vào nhau như đan rố.

Cả tôi và thím cùng bật cười.

Thím Hương vỗ nhẹ vai tôi." Cái thằng này, biết tính em nó thế rồi hay trêu làm gì!"

Tôi gặm một miếng bánh mì, bên má phập phông nhai, nói." Eo ơi, trên đời này cháu chưa thấy ai đáng sợ như nó!"

" Thôi ông ợ, may mà có nó đấy!"

" Thì cháu có chê đâu!"

"Ông vừa mới chê xong."

"Nhầm đấy, ý đấy là khen đấy!"

"..."

Thím Hương bể rổ rau đã cắt sạch ra vòi nước, xua tay lại." Thôi thôi thôi, không nói với anh nữa, tôi già rồi ít chữ không lại được."

Tôi đứng dựa mình ở cửa bếp, miệng vẫn nhai bánh mì." Thím cứ ngại chứ cháu trông vẫn còn phơi phới như hoa thế này bảo sao chú Hùng đến giờ vẫn mê."

Thím Hương được khen ưng lòng cười tít mắt." Anh ơi anh, anh nói vừa thôi chứ mũi tôi sắp thành cây cột rồi đấy.

Ăn xong thì đi mang đồ ăn sáng đến cho mọi người đi."

Tôi vâng dạ rồi quay lại bê mâm bánh mì, trước khi đi còn không quên để lại thêm câu." Cháu khen thật lòng đấy!

Cháu mà là chú Hùng lúc gặp thím cháu cũng tán."

Ngoài miệng thì cứ liên tục giục đi chứ nhìn mặt thím Hương sắp nở thành hoa tới nơi rồi. Gì chứ, riêng tính thím

Hương tôi với ông Đức biết thừa không làm sao mối được cho chú Hùng.