Luôn Luôn Cạnh Bên

Chương 29: "Bắn nước đấy!"



" Này, hết muối rồi! Đứa nào đi mua muối đi! Nhanh còn nấu cơm đoàn sắp về rồi!" Thím Hương nói vọng lớn từ trong bếp ra.

Linh với Hoa xông sáo dơ tay nhận nhiệm vụ. Cu Tính thấy thế cũng nằng nặc đòi đi theo, dãy nảy, khóc ầm lên, đeo bám bằng được hai chị.

Thằng Tín đang phụ nấu cơm liền cầm con châu chấu lá cọ đặt trên giá bếp mà chẳng biết nó rảnh tay làm từ bao giờ tới đưa ra dụ cu Tín ở nhà, còn tranh thủ nhân lúc cu cậu sao nhãng rút tiền trong tay cái Hoa ra dúi vào lòng bàn tay tôi.

" Đi nhanh lên không lại ầm lên bây giờ."

Cái Hóa nhìn theo tay thằng Tín mà mặt tiếc hùi hụi.

Nhận lấy tiền, tôi đón con xe đạp cũ từ tay cái Linh. Giờ đến mặt cái Linh cũng buồn hiu.

Vừa nâng bàn đạp lên, tên Lâm đã liền nhảy lên xe, hai tay giữ chặt eo tôi ấn chặt ngồi xuống yên xe.

"Cái gì đấy?" Tôi hốt hoảng.

Lâm hất cằm." Đi nhanh lên không theo bây giờ!"

" Mẹ mày, đi xuống ngay!"

" Cho tao đi theo xem làng một tí thôi!" Lâm năn nỉ.

Tôi dứt khoát." Không, cút xuống! Sao sáng không đi cùng mọi người?"

"Thì mày ở đây mà!..." Tôi ngơ ra.'... Đi một mình tao ngại lắm."

Ôi cái thằng chó này! Người nặng như bao sắt bố ai lai được.

Tôi cố tình rung xe rồi chống chân nghiêng xuống. Lâm vẫn giữ chặt eo, bàn tay vô tình chạm vào máu buồn làm tôi giật nảy mình buông ngã cả xe.

Cu Tính nghe thấy tiếng động liền ngó người nhưng bị thằng Tín chắn lại.

Tín quay đầu gắt." Đi nhanh lên còn ở đấy làm gì? Định để nấu cơm với đường à?"

Tôi với Lâm vội vàng nâng xe lên, tức tốc đạp đi.

Mẹ nó chứ! Chùa nằm riêng lẻ giữa đồng cách làng đến gần cây, đường đất toàn sỏi đá, trên đầu còn nắng chang chang hơn 30 độ mà còn phải gồng thân đèo thêm con trâu tạ phía sau. Cả người tôi chảy mồ hôi dòng dòng ướt đẫm, còn hắn thì thản nhiên ngồi thơ thẩn ngắm cảnh đồng mênh mông.

Xe lăn bánh qua con đường chính, rẽ lái vào cổng chợ các cổng làng không xa. Tôi đỗ lại trước một tiệm tạp hóa tổng hợp với biển hiệu cũ kỹ đã phai mờ theo năm tháng.

"Bác Năm ơi!" Tôi gọi lớn.

"Đây, đây, đây, đợi tí!"

Giọng nói ồm ồm vang vang nghe quen thuộc vọng ra nhưng không phải của bác Năm.

Thằng Cường, bạn hồi bé hay chơi cùng lũ chúng tôi ở chùa chạy ra, tay còn đang đút vội quả mận vào miệng nhai nhóp nhép, chân sau đá chân trước mãi mới xỏ được đôi tông lào.



Thấy tôi, Cường chỉ tay." Ô, Quân à! Về khi nào đấy?"

Tôi dơ tay lên chào." Vừa hôm qua!"

"Ô, thế về cùng với cái đoàn thiện nguyện gì đấy à?"

Tôi gật đầu." Lấy tao túi muối tinh, lấy túi to đấy!"

Cường vừa xếp đống túi nhỏ ra ngoài vừa hỏi." Bố mẹ nuôi mày à? Giàu thế!"

Tôi quay đầu nhìn Lâm, khẽ nuốt một ngụm nước bọt. Lâm im lặng đáp lại tôi bằng một ánh mặt chờ mong vào câu trả lời.

" Không, bố mẹ ruột!"

Cường bất ngờ nhỏm đầu lên." Thằng nay số may thế nhỉ? Lên thành phố học tìm lại được luôn được bố mẹ giàu ghê!" Sau chỉ tay về phía Lâm." Th, thế ờ... ai đây? Không giới thiệu với bạn à?"

Tôi hơi ngập ngừng một nhịp, trong suy nghĩ thoáng qua hình ảnh tối qua và trước đó không biết phải nói quan hệ hai thằng là gì, mà đạo đức tiêu chuẩn cũng không định nghĩa nổi. Bồ tát ơi con tội lỗi quá.

"Ờm... à thì... em trai!"

Cường vô tư." À ra em trai à! Trông to thế kia tưởng bạn hay lớn tuổi hơn cơ!"

Lâm không biểu hiện gì gọi là khó chịu còn mỉm cười với Cường." Chào anh, em là EM TRAI của anh Quân!"

Từ" em trai" hắn còn cố tình nhấn mạnh, liếc mắt nhìn tôi.

Tôi nén quay mặt cười.

Đúng lúc bác Năm vừa về, tay còn xách theo con cá chép to." Quân à, về chơi hả con?"

Tôi gật đầu lễ pháp đáp lại.

Nhìn thấy Lâm bác hỏi y chang với con trai mình.

Cường nhanh nhảu đáp hộ." Em trai đấy!"

Bác Năm nheo mắt nhìn kỹ, hỏi." A, được nhận nuôi rồi à?"

Tôi lắc đầu.

Cường nói chen ngang." Ruột đấy, nhà đẻ nó tìm được giàu lắm!"

Bác Năm nói." Thế cái đoàn vừa rồi là của nhà hai đứa à?"

Tôi trả lời." Vâng ạ!"

Ngừng một hơi bác Năm lại hỏi tiếp." Thế...sao trông hai đứa khác nhau thế?"



Tôi hơi giật mình, hoảng loạn không biết giải thích sao thì Cường đã tiến đến, đưa cho túi muối tiện trả lời bố mình luôn.

"Thì đứa giống bố, đứa giống mẹ, nhà nó có phải mỗi gen đâu. Con học đấy!"

" À thế à!" Bác Năm như đã hiểu ra.

Lòng tôi liền cảm thấy nhẹ nhõm.

Bác Năm bước vào nhà vài bước, ngoảnh đầu lại nhìn hai thằng tôi đang quay đầu xe đạp, nhắc." Nhìn trời sợ chiều tối mưa đấy! Nhắc mọi người nghe!"

Tôi ngước nhìn lên bầu trời vẫn đang nắng chang chang, những đám mây nhỏ viền rõ hình tảng như đám cừu bông chạy nhảy trên nền xanh. Hình như có khả năng mưa thật, trông mây nặng quá.

"Dạ, con biết rồi ạ!" Nói xong liền đi luôn.

Trên đường, cánh tay đang giữ hai bên hông luồn lên nhéo nhẹ vào eo. Tôi vừa đau vừa buồn, hoảng sợ làm lảng đầu xe, tí phi xuống mương may mà đánh lái kịp.

Vừa đạp tôi vừa chửi." Mày bị điên à? Tính uống nước cả hai à?"

" Anh nặng lời với em thế à? Chở em trai thì phải để ôm lên mới an toàn chứ?" Lâm nói.

Tôi im lặng, không phải không thể nói lại mà là không muốn nói. Cứ tưởng hắn sẽ biết ý như mọi khi thế mà giờ nốt đoạn đường cứ nhai đi nhai lại một em trai, hai em trai nghe đau cả đầu. Không phải ngại đường giữa đồng nắng tôi đã dựng xe cho hắn trận rồi.

Đúng như bác Năm nhắc, buổi chiều có mưa to, cơn mưa rào ập đến nhanh chóng, chẳng mấy chốc cả bầu trời đã xám xịt, mưa nặng hạt trút xuống liên hồi.

Vừa chạy đồ vội, tôi đứng trên bậc thềm trước phòng cửa thầy. Tiếng gõ mõ vang vang từ gian chính đằng trước, kết hợp cùng mùi hương xen lẫn mùi hơi đất bốc lên từ cơn mưa gợi lên cảm xúc nâng nâng trong cảm giác hoài niệm khó tả.

" Ban nudc day!"

Lâm bất thình lình xuất hiện đằng sau lưng tôi,hắn đứng sát dính vào,tay đặt lên vai, lời nói như thổi gió gần ngay bên tai.

Tôi khẽ rùng mình, rồi giật băn, phản xạ quay người lại. Không biết hai cái mỏ có dính cục nam châm nào không mà vừa quay ra đã liền chạm vào nhau. Chỉ là một cái chạm nhẹ như chuồn chuồn lướt trên mặt nước nhưng thần kinh phòng bị của tôi bị kích thích, vô thức nâng tay sờ má hắn một cái. Người lảo đảo ngã dựa vào tường, tay ôm má xuýt xoa.

Linh cảm mách bảo, tôi vội ngẩng đầu lên. Lại là cái Linh, nó đứng khuất sau cánh cửa phòng thầy đang mở ngang ra ra, ló hai con mắt long lanh cùng cái chỏm tóc buộc cao.

Biết bị phát hiện, nó liền quay đầu, ba chân bốn cắng chạy vèo cái mất.

Tôi chết đứng tại chỗ. Má ơi, con bé nhìn thấy rồi phải làm sao? Chết rồi, nhỡ nó lỡ miệng đi kể lung tung thì tôi biết giải thích thế nào? Linh ơi là Linh...

Lúng túng không biết phải làm sao?

Quay ra đá tên Lâm một phát." Tại mày đấy! Thằng điên!"

Lâm kêu lên một tiếng, không nói gì, từ ôm má sang ôm đùi.

Nhìn tiếp chắc tôi rút gân tên này mất, trông ngứa mắt thế không biết.

Ném cho hắn một ánh mắt sắc lẹm rồi đi mất. Phải tìm cách mua chuộc cái Linh nhanh nhanh mới được.