Nhìn cánh tay quen thuộc tôi không dám ngẩng đầu lên.
Đưa tay nhận lấy bánh thì người kia lại không buông.
Ngẫng mặt lên, chỉ một giây thôi tôi liền cúi đầu xuống.
Tuy không có quá nhiều biểu hiện nhưng tôi cũng có thể cảm nhận rõ tâm trạng không tốt của tên Lâm. Sát khí của hắt ngút trời, ánh mất như muốn chém tôi ra làm trăm mảnh.
Đều tại con bé Lam hết, khi không khai thông cho tôi thứ gì đâu. Từ khi tiềm thức được lên nevel tôi không dám đối mặt với tên Lâm nữa, cửa ban công cũng chốt hắn ở ngoài luôn.
Lúc trước còn thấy bình thường giờ thì không bình thường nổi nữa rồi.
Nhìn chiếc bánh trung thu. Thôi cũng được không có cũng không sao.
Lâm mặt nặng mày nhẹ, hất chiếc bánh lên bàn tôi một cách thái độ.
Dũng ngồi toát cả mồ hôi hột niệm chú tàng hình nãy giờ đã gỡ phong ấn.
" Mày lại gây chuyện gì với lũ thằng Lâm à? Trông thấy nó biết tao sợ lắm không?"
Nhìn bóng lưng cao lớn của hắn vẫn đang bình thản đi phát bánh cho mọi người. Tôi thở dài, vươn tay lấy bánh trung thu rồi nhét xuống gầm bàn.
Không biết có tính là gây chuyện hay không nữa.
Tôi nhìn Dũng lắc đầu với vẻ mặt chán nản.
" Không biết!"
Bình thường bữa cơm tôi sẽ ngồi một bên cùng Lâm, nhưng từ tối hôm ấy tôi bắt đầu ngồi cùng mẹ, mọi người thắc mắc tôi thì tôi bảo vì muốn ngồi cạnh mẹ mà thôi.
Việc thường xuyên tránh né như vậy làm tên Lâm khó chịu, hắn lúc nào cũng nhìn tôi với đôi mắt hằn học.
Vừa xuống phòng ăn, tôi đứng hình. Không chỉ vì ánh mắt như muốn cắt người ra của tên Lâm mà còn là vì hắn
dang ngoi ngay canh me nนa.
Cái gì vậy, đó là chỗ ngồi của tôi mà!
Nhìn vào vị trí còn trống bên tay phải của bố, tôi hơi rụt rè. Một phần vì khí chất của ông một phần vì ông không quá thường xuyên tiếp xúc như mẹ nên tôi thấy có chút hơi sợ sệt.
Tôi nuốt nước bọt, từ từ lê bước chân tới dê ghế ngồi xuống cạnh bên bố.
Nâng bát cơm lên, cúi đầu bắt đầu ăn, tôi liếc mắt để ý tên Lâm đối diện.
Khuôn mặt hắn vẫn bình thản như không, điềm nhiên gắp thức ăn vào bát. Nhưng dưới chân lại chẳng an phận gác lên đùi tôi.
Thằng cha này cũng hay thật đấy, kiểu gì cũng có cách. Không biết lại tưởng tôi cầm cục sạc của hắn không bằng.
Lúc lên phòng, hắn lẽo đẽo theo sau.
Tôi biết chứ!
Nhanh chóng mở cửa phòng để thoát thân.
Nhưng hắn lại nhanh hơn, ấn tay đóng sầm cửa lại.
Toàn thân tôi run rẩy, miệng niệm phật. Lầm ơn đi, hắn đừng có cứ lại gần như vậy, nó làm tôi nhớ đến mấy tình tiết truyện cấm trẻ em. Tôi không muốn tổn thọ, hắn làm ơn có thể đợi tâm lý tôi về bình thường được hay không?
Mà không biết nó có cơ hội hay không nữa?
" Sao nên phòng sớm thế?"
Giọng nói thổi gió phía sau làm tai tôi như bật cảm ứng đỏ ửng.
"M,mày cũng thế mà!"
" Dạo này mày bận gì à?"
Lâm hỏi tiếp.
Tôi không dám quay người lại đối diện trực tiếp với hắn.
"Đ,đúng rồi, d,dạo này đội tuyển cũng có nhiều vấn đề."
"Quay lại nhìn tao!"
Giọng Lâm hằn lại nghiêm túc.
Trong lòng tôi lé lên tia tức giận. Hắn sao mà dám nói chuyện kiểu đó với tôi chứ? Tưởng tôi như lũ niếm mông kia nên thích dở giọng ra lệnh à?
Tức giận là thế nhưng lý trí vẫn còn, không vì hắn nhường nhịn tôi kiểu gì cũng hẹo trọng một đòn. Nhưng chính vì mấy hành động ưu ái đấy mới là vấn đề. Nếu là trước kia tôi cũng chỉ nghĩ nó có thể chỉ đến đấy thôi, cùng lắm thân mật coi như hơn anh em một chút. Bây giờ thì khác rồi, tôi đã hiểu rõ hết ý tứ của nó. Làm ơn đấy! Tôi dù không theo đạo nhưng dù gì cũng là con người đứng đăn được giáo dục đàng hoàng, lớn lên từ phật lý( mặc dù lúc nghe toàn ngủ gật cũng chả đọng mấy).
Hắn không khác gì bạch cốt tinh quấn lấy nhà sư cả. Đò rắn độc!
Thấy tôi không có phản ứng gì cả, Lâm chủ động nắm lấy hai bả vai tôi ép quay người lại.
Trong tâm lý hoảng loạn, tôi theo bản năng phản kháng mà vung tay yêu thương khóe miệng của hắn.
Lâm ngã nhào.
Hai tay chống trên đất bàng hoàng.
Tôi sợ hãi, nhìn thấy khóe miệng hắn rướm máu dù sót ruột nhưng vẫn sót bản thân mình hơn. Nhanh chóng nhân lúc hắn vẫn chưa hết choáng kéo cửa chuồn vào trong phòng.
Dù sao có một đấm cũng không chết được.
Cửa vừa đóng, hình dạng đáng thương của tên Lâm bị bỏ lại bên ngoài.
Tôi dựa lưng vào cánh cửa, nhắm mắt thở dài.
Tên điên đấy bao giờ mới chịu tỉnh táo nhận rõ tình hình mà buông tha tôi đây? Hắn đâu thể cứ tùy ý như thế quấn lấy tôi cả đời. Có lẽ đúng như Lam nói hắn đã được nuôi như một con gà công nghiệp bí bách quá lâu. Bây giờ chỉ là thời kỳ phản nghịch tuổi dạy thì, qua rồi sẽ nghĩ thông thôi. Tôi cũng chỉ cần chờ một chút thời gian, đến khi hắn thực sự bình thường lại là ổn rồi. Dù gì tôi cũng sẽ luôn ở cạnh hắn,... để trả nợ cả đời.
"Cái éo gì đây?"
Huy dơ chiếc yếm bằng hai tay lên cao, đến trước mặt lớp phó hỏi chuyện.
Lớp phó cùng các bạn nữ cùng nhìn nhau một cách mờ ám rồi cười hì hì.
Lớp trưởng cũng cầm cái yếm tương tự tiến lại gần.
" Chúng mày có ý gì đấy hả? Âm mưu gì đây?"
Lớp phó xua tay.
" Thôi, mặc vào đi sắp đến giờ diễn rồi!"'
Cả lũ cảm thấy bất bình.
"Lúc trước có thông báo phải mặc mấy cái này đâu?"
"Đúng rồi, ai lại con trai mặc cái này?"
"Kì cục chết đi được!"...
Lớp phó thản nhiên bỏ mọi lời ngoài tai.
" Mặc hay không hay muốn trừ hạnh kiểm?"
Nói đến đây thì cả lũ im thít, chấp nhận cắn răng mặc, không ai dám phản kháng để nhận lại án tử cả.
Một dàn thanh niên trai tráng sắp đủ tuổi bẻ gẫy sừng trâu tới nơi mặc yếm hồng váy xanh lướt thướt lần lượt lên sân khấu. Chưa cần biểu diễn gì cả hội trường đã dãy sóng ổ ạt.
Một lũ tự thầm với nhau, thôi cố chịu vì hạnh kiểm, vì tiền giải nhất, là đàn ông con trai không gì là không thể.
Nam nhi đại trượng phu gian nan gì cũng chấp tất.
Giải thưởng vốn đã được quyết định từ hôm duyệt văn nghệ, ngày chính chỉ mỗi việc diễn thôi.
Vừa xuống sân khấu, bản thân còn chưa kịp tẩy trang, nghe đến lượt lớp của Lam cũng đồng giải nhất lên diễn tôi hớt hải cùng mấy thanh niên ngó ra nhìn. Một đám yếm đào loi cho bên góc cánh gà xếp đầu xem mấy em gái đang mặc đồ diễn kịch còn nam tính hơn cả đàn ông thật.
Nhìn thấy Lam mặc bộ đồ cho nam, dính hai cái ria cá trê làm tôi cùng tên Huy chưa bao giờ hợp ý nhau đến thế mà phải bật cười. Biết ngay mà, cái vẻ mặt như ăn không tiêu hóa được của con bé thì sao mà múa, diễn vai này quá hợp.
" Quân ơi!"
Có người tới chạm vai tôi gọi tên.
Quay người lại thì là thành viên lớp. Thấy bảo có người tìm tôi cũng đi theo.
Ra ngoài hành lang, thấy một đám nữ sinh cùng đang mặc đồ văn nghệ. Chắc lớp này cũng được giải đây.
Một bạn nữ dáng vẻ e dè, tay cầm phong thư handmade tự làm đang được các bạn nữ khác đấy lên.
Tôi biết tình hình rồi nha. Bây giờ vẫn còn kiểu vậy thật luôn hả? Giống phim ghê!
Mấy bạn nữ trang điểm lên na ná giống nhau khiến tôi chẳng nhận ra ai là ai cả.
Bạn nữ tiến tới, cúi đầu, dâng phong thư trước mặt tôi.
Tôi hơi đứng hình, chưa thoát ra khỏi suy nghĩ.
Chần chừ hơi lâu, đến lúc lên tiếng thì chưa kịp nói bạn nữ đó đã ấn vội phong thư vào lồng ngực rồi chạy đi mất.
"Bạn trả lời sau cũng được, mình chờ!"
Tôi:" Hả!?"
Đang ngơ ngác vì có biết là ai đâu mà trả.
Rắc!
Tiếng thứ gì đó vỡ toang.
Tôi cùng mọi người quay lại, chú ý đến ly nước trên tay Lâm đã vỡ tan tành, mảnh thủy tinh rơi tung tóe dưới chân hắn.
Mọi người hớt hải chạy tới.
Lâm vẫn là vẻ mặt bình tĩnh.
Tôi nhìn phong thư trong tay, trong lòng thầm có dự cảm chẳng lành.