Luôn Luôn Cạnh Bên

Chương 45: Thằng cha đấy vừa đi ra từ cửa chính à?



Buổi tối, trong phòng khách đèn chùm sáng chiếu lung linh. Mọi người trong nhà cùng tụ họp lại ngồi xem, nói cười vui vẻ về video múa sáng nay của lớp tôi mà giáo viên gửi trong nhóm.

Tôi và Lâm ngồi lặng im, mỗi người sát một bên thành ghế sô pha, để trống một khoảng đủ cho thêm 2 người nữa ngồi cũng vừa.

Tôi sấu hổ, bấu, nắn ngón tay, hai tai đỏ rực cúi mặt xuống, thỉnh thoảng ngước lên xem biểu cảm cười đùa của mọi người.

Lâm ngồi bên còn lại, hắn lặng im, vẻ mặt bình tĩnh, đôi mắt đen sâu hòm nhìn suy tư, bên tay xoay chiếc bút cảm ứng, là một phần của cái ipad mọi người đang xúm lại xem kia.

Hắn ngồi bành chân rộng, dáng vẻ mang khí chất lạnh lẽo cùng áp lực lớn lấn át đến làm cho sự tồn tại của tôi như co lại, nhỏ bé.

Mẹ đặt ipad xuống đùi, vui vẻ nhìn bọn tôi.

" Hai đứa giỏi thật đấy, giải nhất luôn! Có muốn được thưởng gì không?"

Tôi gãi đầu, gãi tai suy nghĩ không biết phải đòi hỏi thứ gì, hiện tại đã quá xa xỉ đối với những gì tôi từng mơ. Mãi một hồi tôi mới nhớ ra ông Đức trước kia cũng thuộc dạng trẻ trâu nhưng chưa đến mức báo làng báo xóm rất thích độ mấy con xe cà tàng nhưng bị chú Hùng tóm được cho một trận ra trò mới chịu yên thân. Đến bây giờ ông ấy vẫn thỉnh thoảng tâm sự về giá mấy con xe hàng khủng mà tôi chẳng hiểu gì. Nhớ mang máng chắc là mô tô gì đấy, hãng gì thì chịu, chắc gần giống cái xe đua. Mà xe đua thì hình như vẫn là xe máy thôi thì phải.

Tôi rụt rẻ." C,con... có thể.. mua cho con xe máy được không ạ?"

Mọi người bỗng chốc im lặng, đồng loạt hướng về tôi.

Mẹ hỏi lại tôi vì nghĩ mình đã nghe nhầm.

"X,xe máy sao?"

Tôi gật đầu" Vâng!"

Mẹ đảo mắt nhìn sang bố.

Bố im lặng, đẩy cằm ra hiệu mẹ cứ hỏi tiếp đi để ông xem xét.

" Nhưng mà con mới học cấp 3..."

Tôi gãi tai." Không phải cho con ạ."

Mẹ ngạc nhiên nhưng trong tâm trạng tôi thấy vơi đi phần nào lo lắng.

" Hả, vậy con muốn mua xe làm gì?"

"Ch,cho anh Đức ạ!"

Mẹ lại nhìn bố.

Bố chỉ gật đầu.

" Cậu Đức bảo con sao?"

Tôi nghĩ họ đã hiểu lầm gì đó lập tức lắc đầu phủ nhận ngay



" Không là con muốn tặng cho anh Đức, vì trước khi chưa gặp mọi người đã hứa rồi!"

Mẹ phần nào đã thả lỏng hơn, đặt tay lên ngực mà cảm thấy nhẹ nhõm.

"À, ra vậy! Được rồi, con muốn xe gì?"

Tôi hơi ngẫm nghĩ một lúc vì cũng chẳng hiểu mấy cái thứ đấy lắm.

" Chắc... kiểu xe mô tô...ừm hay xe đua gì đấy!"

Mẹ xua tay." Được rồi, mẹ sẽ mua xe đó!"

Tôi hơi bất ngờ. Bà hiểu ý tôi sao? Thôi kệ, chắc người lớn với có tiền học nhiều nên biết nhiều hơn.

Chờ tôi nói xong Lâm mới lên tiếng.

Vẻ mặt hắn không phần nào hào hứng hay cần suy nghĩ gì thêm.

"Chỉ là văn nghệ thôi, mẹ thưởng gì con cũng thích!"

Mẹ vui vẻ như đã quen." Được thôi, mẹ sẽ đều thưởng hai đứa đồ tốt!"

Tôi nhìn hắn ngưỡng mộ.Tên này đúng là rất biết ăn nói.

Mà hắn thật sự không cần gì thật sao?

Lâm quay lại nhìn tôi, đáy mắt hơi đẩy lên, dim lại đầy ý tứ sâu xa.

Người tôi không rét mà run, quay mặt đi ngay tức khắc.

Tự nhủ bản thân không nên nghĩ nhiều thì hơn.

Vừa lau tóc vừa bước ra khỏi phòng tắm.

Tôi giật mình đến suýt nữa là té dập mông may chống tường đỡ kịp.

Tên Lâm đứng ở bàn học, vẻ mặt trông vô cảm nhưng tôi cảm nhận thấy như đang muốn giết người đến nơi.

Hắn nhìn tôi, ánh mắt đen láy như muốn túm lấy rồi hút con người ta chìm xuống vực sâu.

Tôi cảm thấy có chút hơi sợ sệt. Hắn chưa bao giờ trông đáng sợ đến như vậy cả.

" Mày sao ở phòng tao?"

Lâm vẫn im lặng, chờ đợi tôi bước tới gần hơn.

" Sao đấy!"

Giọng tôi có vẻ hơi run.



Lúc này là tôi sợ hắn thật.

Lâm mỉm cười, nụ cười không hề có sự chân thành thật sự.

Hắn đưa tay lên đỡ lấy khăn lau, bắt đầu lau tóc giúp tôi.

"Mày lau thế dễ hỏng tóc lắm, phải lau như này!"

Lâm vừa nói vừa lau.

Không tính là quá lâu nhưng đủ thời gian để hiểu một phần tên biến thái này. Tôi cảm nhận bây giờ không lên làm quá với hắn.

Tôi ngồi trên giường, hắn cầm máy sấy đứng bên cạnh.

Ê, cảnh thấy thấy quen quen!

Không, không được, không nên!...

Tôi ém vội mấy cái suy nghĩ không đứng đắn chuẩn bị nhảy ra trong đầu mình lại. Đáng nhẽ tôi không nên tiếp xúc mấy thứ quá tuổi quá sớm.

Tiếng máy sấy im bặt.

Tôi quay đầu lại.

"Được rồi! Mày về đi, tao đi ngủ."

Lâm chẳng nói gì, cuộn dây máy sấy, cắt gọn vào vị trí của nó.

Chắc như mọi khi, hắn toàn trèo ban công sang làm mấy chuyện linh tinh. Nhưng hôm nay có vẻ im ắng hơn so với khi, cảm giác cũng khác hơn nữa.

Thôi mặc kệ, đâu thể yêu cầu hắn lúc nào cũng phải tươi rói khi gặp tôi đâu. Có thể là chuyện cá nhân gì đó làm hắn khó chịu, tôi đâu quản được 24/24.

Lâm đứng im, khoang tay nhìn tôi chằm chằm.

Tôi xua tay đuổi hắn về, cuộn mình lại vào trong chăn trước.

" Nhớ tắt điện hộ nha! Xong rồi thì biến đi!"

Thấy không trả lời gì, tôi ngấng đầu lên.

Lâm vẫn đứng yên tại vị trí đó, cúi đầu, thở dài, tiến tới tắt đèn điện, sau mới bước chậm dãi ra ngoài bằng cửa chính.

Tiếng cửa gỗ vào chốt lạch cạch...

Não tôi đứng mạch.

Thằng cha đấy vừa đi ra từ cửa chính à?