Luôn Luôn Cạnh Bên

Chương 47: Block cái nick lạ oái oăm.



Vừa bước vào nhà tôi đã thấy tên Lâm ngồi gác một chân quấn băng trắng lên vành ghế sô pha.

Tôi cảm thấy vừa tội lỗi lại vừa khó xử, vừa tức giận cũng lại vừa lo lắng. Đứng thững ngoài cửa, môi mím chặt, hai tay vò viền áo. Muốn biết tình hình nhưng ngại đối diện vì không biết phải hỏi như thế nào cho dù trong đầu đang chèn ép nhau cả ngàn lời đến mức muốn nghẹt thở, chúng cứ nhồi từng lớp từng lớp muốn chen ra cho nhẹ lòng nhưng đường âm thanh lại tắc nghẽn.

Lâm phát giác được sự hiện diện của tôi, hắn ngẩng đầu lên.

Đôi mắt ánh lặng trước nay như một, vô cảm, của hắn chạm vào vẻ rối rắm trong đáy mắt tôi.

Tôi giật mình, rời ánh mắt đi, quyết định tránh né mà đi ngang qua.

Hắn cũng im lặng, chẳng nói gì nhưng ánh mắt thì vẫn chầm chằm rõi theo từng bước chân tôi.

Chưa tới cầu thang mẹ lên tiếng gọi tên tôi.

Quay người lại, tôi thấy cả bố, người bận rộn tới ngày nghỉ còn chẳng mấy khi có mặt vậy mà giờ đây lại xuất hiện ở nhà vào giờ này.

Ông không nói gì cả, chỉ đứng im đấy, đứng bên cạnh mẹ. Không cần lời nào cả cũng đủ tôi cảm nhận được sự chèn ép nặng nề như mặt biển làm thinh trước cơn giông bão.

Hài, tôi biết rõ vấn đề này căng đây!

Trong phòng sách lạ lẫm cũng là phòng làm việc của bố, nơi mà trước nay tôi chưa từng đặt chân tới cũng không dám tới. Bởi nó như một vùng lãnh thổ cấm khiến tôi luôn cảm giác bản thân không đủ tư cách để tiếp cận cũng không có lý do để tiếp cận. Không ngờ lần đầu lại là trong tình huống khó xử và không khí nặng nề như thế này.

Trong căn phòng giản đơn chỉ một mặt tường kệ, một bàn làm việc, một cửa số sát đất lớn, và một bộ bàn ghế tiếp khách. Không có gì hơn, mọi thứ đều đồng nhất với thiết kế nguyên bản của dinh thự. Ngăn nắp, đủ để hiểu tính cách của chủ nhân căn phòng.

Tôi biết rõ mình phải đối mặt với điều gì. Chỉ nhìn thôi cũng biết tâm trạng của mẹ tệ đến thế nào. Vừa lo lắng cũng lại vừa muốn tức giận nhưng vì vẻ đoan trang rèn giũa qua thời gian đã kiềm chế bà lại. Khiến lúc này, bà không thể bùng nổ theo cảm xúc mà buông ra những lời khiếm nhã như người bình thường.

" Bố muốn biết tình hình việc sáng nay."

Giọng ông đều đều nhưng hơi lực đầy vẻ ra uy.



Họng tôi như nghẹn ứ, người hơi run, lo lắng không biết thật sự lời mình nói có đủ trọng lượng hay không.

"B,bọn con cãi nhau vì... đồ của con...ừm... con đã cố giữ lại nhưng..."

Tôi lấy hơi nhưng thần sắc ánh mắt lẳng lặng đáng sợ của bố gần giống với tên Lâm làm âm hơi của tôi nhỏ dần rồi tắt hẳn, chẳng đủ dũng khí để nói gì thêm.

Ông nhẹ người nhìn sang mẹ.

Tôi cảm thấy rõ hai tay mình đang run run và mất dần nhiệt độ ấm áp khi đặt trên đùi.

Mẹ nhăn mày, nhưng nét ngài lá liễu vẫn hiện lên vẻ dịu dàng hiếm có ở một người phụ nữ

"Bố mẹ cũng biết nghe vấn đề từ hai phía nên muốn xem thái độ con ra sao. Lâm cũng hề trách cứ gì, thằng bé cũng đã kể lại chuyện. Có vẻ hai đứa khá tương đồng."

Giọng bà nhẹ nhàng nhưng cũng đanh nghĩa như thép.

Tôi nuốt khan, với tính cách tên Lâm không biết đã lại nghĩ ra mấy thứ gì.

Bà nói tiếp.

"Sự việc là do sơ xuất nhưng nguyên nhân hai đứa phải chấn chỉnh lại."

Bà ngưng lại, chậm dãi uống một ngụm trà.

" Con là con trai mẹ nên tính tình chắc chắn có vài phần di truyền, Lâm cũng là con trai do một tay mẹ nuôi nắng tất nhiên cũng sẽ ảnh hưởng vài phần. Hai đứa đều là con trai mẹ, không biết là vấn đề gì nhưng cũng đã coi như là anh em một nhà nên hòa thuận."

Tôi ngồi yên lặng, dương mắt lên.

Hai khuôn mắt y hệt như một nhìn nhau. Khuôn mắt lá răm cùng con ngươi nâu phản chiếu ánh đèn điểm sáng, lay động, như chứa được cả phong tình thế gian. Có lẽ vì thế mà nghĩ rằng tôi sẽ giống tính cách bao dung chấp chứa được cả những kẻ rạch trời của bà.

Tôi biết mắt mình đẹp, vì giống bà. Ai cũng nói thế. Nhưng tôi không thể giống nổi sự bao dung dung và thông cảm đến bỏ qua được cả lý trí như vậy. Vì muời mấy năm cuộc đời tôi không sống trong cái thế giới" tình thương" do bà đắp lên.



Thấy tôi không lên tiếng.

" Hai con phải thông cảm cho nhau, con là con ruột không phải đã về với bố mẹ rồi hay sao. Lâm bây giờ là đứa tội nghiệp, thằng bé chỉ có bố mẹ để dựa vào thôi. Hai đứa đều khổ như vậy rồi ít nhiều phải hiểu nhau chứ! Tính tình Lâm mẹ hiểu, thằng bé dễ nói chuyện nên con chỉ cần bình tĩnh thôi là sẽ dễ."

Giọng bà truyền cảm như kể một câu truyện tự sự, ánh mắt lay động, lột tả hết cảm xúc mong cầu lên người đối diện khiến người ta muốn trôi theo mà thuyết phục dễ dàng.

Không ngờ đôi mắt mình cũng có thể làm như vậy? Tên Lâm thích tôi vì điều này à? Có lẽ?

Từ lời nói đến hành động tôi biết bà chẳng hiểu hai đứa con trai bà chút gì. Bà chỉ muốn tin thứ bà muốn thấy, muốn kỳ vọng mà thôi.

Đôi mày bà nháy lên, vẻ ý thăm dò độ hiếu của tôi.

Chậm chạp đưa ánh mắt nhìn xuống, đôi môi tôi run rẩy mấp máy cũng chẳng biết muốn hay phải nói gì. Gật đầu như cái động cơ máy bị rỉ sét.

Lời nói mật ngọt như thế sao tôi cảm thấy thật khó để nuốt trôi.

Bước ra khỏi phòng, tôi nhìn Lâm gần đó với vẻ nặng nề.

Hắn lại không nói gì, chỉ đứng đó. Đến khi tôi bỏ đi cũng chẳng hề có động tĩnh.

Chuông thang báo điện thoại vang lên.

Michael, lại là con chó mắt lác đấy! Đã lâu rồi tôi mới thấy lại nhưng cứ mấy cái tin nhắn gửi lại thu hay chỉ dấu chấm giản đơn làm tôi thấy phiền.

Người gì mà hay gửi nhầm thế chứ? Bao bận rồi không phải một, lại đi gửi cho người ta mỗi dấu chấm, chắc người nói chuyện cùng cũng chẳng bình thường đâu.

Tôi mệt mỏi, block cái nick lạ oái oăm.

Ném điện thoại sang bên, cả người nằm ôm lấy tấm chăn, vùi đầu vào trong, gại gại cảm nhận sự yên bình ảo tưởng hiếm có ngắn ngủi trong không gian riềng quen thuộc duy nhất của bản thân.