Người của ba gia tộc khác có đãi ngộ hoàn toàn bất đồng với người nhà họ Hà, tuy rằng cơm canh không thể so sánh với cuộc sống xa xỉ trước đây, nhưng ở trên đường lưu đày có thể ăn đến như vậy, bọn họ cũng thực sự đã rất thỏa mãn.
Nhìn người mấy nhà có thể ở chung hài hòa với nhóm quan sai, thậm chí còn có thể ăn đến đồ ăn thơm ngào ngạt, trong mắt người nhà họ Hà đều bốc hỏa.
Đối với ánh mắt như vậy, mọi người đã sớm thích ứng, trực tiếp chọn làm lơ.
Sau khi ăn sáng xong, Hách Tri Nhiễm thấy trình độ lột da sói của những người đó đã thuần thục đến mức có thể tự mình độc lập thực hiện, liền chạy tới bận việc khác.
Nàng kêu các nữ quyến tới, tất cả mọi người cùng nhau đem thịt sói cắt thành từng miếng to như đầu ngón tay, sau đó lặng lẽ lấy một ít gia vị trong không gian ra ướp.
Trong quá trình chờ ướp thịt, các nữ quyến khác vẫn tiếp tục việc thái thịt, Hách Tri Nhiễm lôi kéo Mặc Cửu Diệp đi tới bờ sông.
Nếu nàng nhớ không lầm, thời điểm ngày hôm qua nàng ở bở sông lấy nước vào túi trữ, thấy ở chỗ đó có một phiến đá xanh rất mỏng.
Mặc Cửu Diệp bị tức phụ nhà mình lôi kéo đi bờ sông, mặt còn ngơ ngác.
Nghĩ thầm hay là nàng muốn để mình tiếp tục hỗ trợ xoa bóp, làm ở trước mặt nhiều người như vậy thì ngại ngùng, nên mới lôi hắn đi tìm chỗ nào đó yên tĩnh?
Khi Mặc Cửu Diệp còn đang cân nhắc lần này lúc xoa bóp giúp tức phụ phải thật ra sức, thì thấy Hách Tri Nhiễm chỉ vào một phiến đá xanh nói:
"Chúng ta mang phiến đá xanh này vào trong sông rửa sạch một chút, sau đó dùng để làm thịt nướng".
Rửa phiến đá xanh?
Làm thịt nướng?
Trong lúc nhất thời, mạch não Mặc Cửu Diệp không kịp truyền tải. Khi hắn nhìn thấy Hách Tri Nhiễm đã đi trước một bước đến nâng một bên phiến đá xanh, Mặc Cửu Diệp mới hoàn toàn tỉnh táo.
Bất chấp việc đang miên man suy nghĩ, hắn tiến đến kéo Hách Tri Nhiễm sang một bên, dùng sức một cái, nhấc phiến đá xanh bê đến bờ sông.
Hách Tri Nhiễm dùng sức dứt một nắm cỏ, nhanh nhẹn ngồi ở bờ sông cọ rửa phiến đá xanh.
Không có biện pháp, thời kì đặc thù chỉ có thể thực hiện như vậy.
Mặc Cửu Diệp cũng học theo hành động của nàng, cùng nhau hỗ trợ cọ rửa.
Không bao lâu sau, hai người mang phiến đá xanh đã được cọ rửa sạch sẽ kê thành giá ngay tại chỗ.
Lúc này, nhóm thịt sói ướp đầu tiên đã ngấm, Hách Tri Nhiễm bôi ít dầu lên phiến đá xanh, đem thịt sói bày biện chỉnh tề ở bên trên.
Còn Mặc Cửu Diệp lại ngồi xổm một bên cho thêm củi vào phía bên dưới phiến đá.
Hai vợ chồng phối hợp ăn ý, không bao lâu sau, mùi hương mê người nhanh chóng phiêu tán trong không khí, làm cho mọi người chảy nước miếng ròng ròng.
Bành Vượng hít hít cái mũi chạy tới.
Hách Tri Nhiễm gắp một miếng thịt sói khô đưa cho hắn ta.
"Bành quan gia, ngươi nếm thử xem hương vị thịt khô như này có thể bán được cái giá tốt hay không?"
Bành Vượng gấp không chờ nổi mà cho thịt khô vào trong miệng, cẩn thận nhấm nuốt.
"Vào miệng liền tan, mùi thịt nồng đậm, đây là lần đầu tiên ta được ăn đến loại thịt càng nhai càng ngon như vậy, thật là mĩ vị hiếm có".
Đây là đánh giá phát ra từ nội tâm Bành Vượng.
Đám thịt nướng đầu tiên được Hách Tri Nhiễm nướng ra đạt được sự tán thưởng, nàng vui vẻ cầm một miếng nhét vào trong miệng của Mặc Cửu Diệp. "Phu quân cũng nếm thử". Động tác nàng lơ đãng một cái, đầu ngón tay chạm vào môi Mặc Cửu Diệp. Người Mặc Cửu Diệp nhẹ run lên, cảm giác tim mình đập nhanh hơn nửa nhịp.