Không tự chủ, hắn duỗi tay sờ vào chỗ bị Hách Tri Nhiễm chạm vào, không biết vì sao, hắn lại xuất hiện loại cảm giác tỉnh thân nhảy nhót.
Vì để che giấu phần mất tự nhiên kia, Mặc Cửu Diệp nghiêm túc nhai thịt khô.
Không bao lâu sau, âm thanh ngọt ngào của Hách Tri Nhiễm lại vang vọng bên tai.
“Phu quân, thịt khô ăn ngon không?”
“Ăn ngon, ăn rất ngon”. Giờ phút này tâm tư của Mặc Cửu Diệp cũng không đặt vào vị thịt khô, không thể bình luận cẩn thận như Bành Vượng, nhưng mà thực sự cảm thấy ăn rất ngon là được”.
Hách Tri Nhiễm cũng không nhìn biểu cảm của Mặc Cửu Diệp, hắn trả lời thật đơn giản, cũng chỉ coi như tính tình của hắn như vậy, không hề nghĩ quá nhiều.
Nàng lại nhìn về phía Bành Vượng một lần nữa: "Bành quan gia, ngươi nói hiện tại đây vẫn là thịt sói không đáng giá tiền hay sao?"
"Không phải, tuyệt đối không phải, thịt khô này mang vào trong thành, nhất định có thể bán được giá tốt".
Bành Vượng dường như đang thấy vô số tiền trinh tạp vào chính mình.
"Vậy được, chúng ta sẽ dựa theo biện pháp này, đem toàn bộ thịt sói nướng thành thịt khô, sau đó mang vào trong thành bán.
Còn có những tấm da sói kia, tranh thủ ánh nắng tươi sáng cũng phơi ra một chút, xử lý thích đáng, biết đâu có thể bán thêm ít tiền bạc".
Nghe thấy Hách Tri Nhiễm nói được đạo lý rõ ràng, Bành Vượng càng thêm bội phục nàng.
Thật sự không hiểu trong đầu nữ nhân này có bao nhiêu thứ, sao có thể nghĩ ra nhiều biện pháp như vậy. "Theo như ngươi nói mà làm.
Bành Vượng đứng ăn vạ ở chỗ này không đi, thịt khô ăn ngon như vậy, hắn phải ăn đã nghiền trước.
Dù sao thịt sói nhiều như vậy, cũng không kém hắn ta ăn một chút...
Bành Vượng ăn ăn, giống như nhớ tới cái gì, xoay người liền chạy.
Chỉ chốc lát sau, hắn ta như ôm bảo bối mang tới một hồ lô rượu.
Hắn ta mở ra nắp bầu rượu, nhưng chính mình không uống mà đưa đến trước mặt Mặc Cửu Diệp.
"Thịt khô mĩ vị như vậy, không có rượu sao được, ngươi uống trước".
Thời điểm Mặc Cửu Diệp còn ở quân doanh, sẽ thường xuyên cùng các tướng sĩ cùng nhau mồm to ăn thịt uống rượu.
Nhớ tới loại cảm giác đã lâu này, hắn cũng không hề từ chối mà đón lấy hồ lô rượu, vừa mới chuẩn bị uống một ngụm, lại bị Hách Tri Nhiễm ngăn cản.
"Trên người chàng còn có thương tích, không thể uống rượu"
Nghe vậy, tay đang cầm hồ lô rượu của Mặc Cửu Diệp cứng đờ tại chỗ.
Nhưng mà thật nhanh, hắn liền đem hồ lô rượu trả lại cho Bành Vượng.
"Nội tử nói rất đúng, trên người ta có thương tích không nên uống rượu".
Bành Vượng có chút nhịn cười liếc mắt nhìn hai người một cái, đón lấy hồ lô rượu, ý vị thâm trường trêu chọc một câu.
"Không nghĩ tới, Quốc Công Gia uy phong của chúng ta thế mà sợ vợ".
Đương nhiên Mặc Cửu Diệp biết Bành Vượng đang trêu đùa, nhưng hắn vẫn nghiêm mặt nói: "Quan gia nói cẩn thận, hiện giờ ta chỉ là phạm nhân bị hạ chỉ lưu đày, không còn là Quốc Công Gia".
Bành Vượng cũng ý thức được chính mình nói năng có chút thiếu suy xét.
"Nếu như vậy, ta không gọi ngươi là Quốc Công Gia, ngươi cũng đừng gọi ta là quan gia, nếu như không chê thì gọi ta một tiếng Bành đại ca". Mặc Cửu Diệp cũng không phải là người có tính tình ngại ngùng, huống hồ, hắn cũng rất tán thưởng cách làm người của Bành Vượng.
"Bành đại ca".
Bành Vượng uống một hớp rượu lớn, cười to nói: "Ha ha ha... Được, về sau ngươi chính là Mặc huynh đệ của ta, Hách thị chính là đệ muội của ta".
Có quan hệ chặt chẽ với người đứng đầu nhóm quan sai, đây là việc Hách Tri Nhiễm cầu còn không được.