Bành Vượng tháo con d.a.o ở thắt lưng của Trương Thanh đưa cho Mặc Cửu Diệp, nói: “Sư đệ, cẩn thận.”
Nhìn thấy Mặc Cửu Diệp đã rời khỏi hang động, Bành Vượng giơ kiếm đuổi theo: “Sư đệ, huynh giúp ngươi.”
Cùng lúc đó, Hách Tri Nhiễm nghe thấy bên ngoài ồn ào‹:Một nụ cười xuất hiện trên gương mặt nàng và nàng tự nghĩ: Vấn đề bữa tối đã được giải quyết.
Vừa bước ra khỏi hang, Hách Tri Nhiễm đã thấy bóng dáng thấp thoáng của Mặc Cửu Diệp. Hắn chạy về phía bãi cỏ phía trước, theo sau là Bành Vượng đang chạy hết tốc lực nhưng không đuổi kịp Mặc Cửu Diệp. Biết là Mặc Cửu Diệp ra tay, nên Hách Tri Nhiễm chỉ đơn giản quay lại cửa hang.
Cơn mưa quá to, nếu Mặc Cửu Diệp không nhạy bén nhận thức được nguy hiểm, có lẽ hắn sẽ không phát giác được sự tồn tại của con lợn rừng này sớm như vậy.
Xa xa vang vọng tiếng hú của con lợn rừng, chẳng mấy chốc nó đã bị nhấn chìm bởi cơn mưa lớn. Không lâu sau, Mặc Cửu Diệp cùng Bành Vượng cùng nhau quay trở lại, phía sau kéo thêm một con lợn rừng màu đen. Bành Vượng ngay lập tức gọi vài người từ ba nhà còn lại và bảo họ dọn dẹp con lợn rừng. Lúc này mọi người mới chú ý đến Mặc Cửu Diệp đang ở dưới mưa, giờ thì tốt rồi, họ không phải chịu đói vào ban đêm nữa. Đồng thời, họ cũng nhận thức sâu sắc lý do Bành Vượng lại đưa bọn họ lên núi, trời mưa lâu như vậy, dưới núi chắn hẳn đã bị nước mưa nhấn chìm. Mọi người lúc này đều có chút may mắn, tuy mất đi nhiều vật phẩm nhưng tính mạng vẫn được đảm bảo.
Ước tính thời gian dài như vậy, quần áo của những nữ nhân kia có lẽ đã khô hẳn, nên Mặc Cửu Diệp mới trở lại, nơi gia đình hắn đang ở.
Nghe nói có lợn rừng để ăn, trên mặt mọi người không khỏi nở một nụ cười. Hách Tri Nhiễm tinh ý hơn, khi thấy y phục của Mặc Cửu Diệp lại ướt đẫm, liền kéo hắn lại ngồi trước đống lửa để hắn ấm hơn. Cùng lúc đó, Mặc Cửu Diệp cũng nhận ra trong góc kia dường như có nhiều than củi hơn trước. Hắn nhìn sâu vào Hách Tri Nhiễm, tuy nhiên, ánh nhìn thăm dò trong mắt hắn đã ít hơn trước rất nhiều. Đoán chừng là do hắn đã nhìn thấy quá nhiều điều kỳ quái này nên dần trở nên không cảm thấy kỳ lạ nữa...
Hách Tri Nhiễm giơ lều lên, đi ra ngoài nhặt vài cành cây rồi quay lại. Không còn cách nào, dụng cụ nấu ăn đều ở chỗ Lưu Lý Chính, thịt lợn rừng này chỉ có thể nướng lên ăn. Không có vấn đề gì, miễn là mọi người đều có thể no bụng.
Các nha dịch cũng không nhàn rỗi, để ăn thịt lợn càng sớm càng tốt, mọi người lấy d.a.o găm hoặc d.a.o thắt lưng ra và cắt thịt lợn rừng thành từng miếng đồng đều theo yêu cầu của Hách Tri Nhiễm. Còn các nữ nhân khác thì có trách nhiệm xiên số thịt đó.
Hách Tri Nhiễm sợ mình bận rộn không thể chuẩn bị bữa tối cho nhiều người như vậy nên đã dùng hết số củi than trong ba hang động để tự cung tự cấp.
Nha dịch và ba gia đình kia không có gia vị nên chỉ có thể ăn thịt lợn nướng không có đặc sắc gì, nhưng Mặc gia lại khác, Hách Tri Nhiễm có tất cả trong không gian của mình. Có muối và có cả một chai dầu hải cải nhỏ. Không chỉ vậy, Hách Tri Nhiễm còn bí mật rắc lên một ít gia vị không nồng trên miếng thịt nướng. Phải nói rằng bữa tối của nhà họ Mặc thực sự rất hấp dẫn.
Hà gia hôm nay hưởng lợi rất lớn từ trận mưa lớn này và lần đầu tiên họ được đối xử như những người khác.
Không có bánh hấp mật đen cho các nha dịch ăn, nên không thể để họ đói được, hơn nữa một con lợn rừng có rất nhiều thịt đủ cho nhiều người cùng ăn.