Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Chương 207



Vì vậy, Bành Vượng đã nhằm làm ngơ và không hạn chế việc ăn nhiều thịt của họ.

Mọi người vừa được ăn một bữa thịt ngon lành, chuẩn bị đi nghỉ ngơi thì nghe thấy tiếng động yếu ớt kèm theo tiếng khóc của một thiếu nữ và hài tử. Hách Tri Nhiễm và Mặc Cửu Diệp nhìn nhau: “Chắc là một dân làng nào đó.” Mặc Cửu Diệp kiên quyết nói.

“Chà, tình hình dưới núi có lẽ nghiêm trọng hơn chúng ta nghĩ.” Hách Tri Nhiễm bày tỏ suy đoán của mình.

Tiếng kêu và tiếng bước chân ngày một gần hơn.

Hách Tri Nhiễm lợi dụng lúc không ai chú ý, đã thắp một ngọn đuốc đưa cho Mặc Cửu Diệp. Hắn cầm đuốc đi tới cửa hang. Dưới ánh lửa yếu ớt, có thể nhìn thấy một nhóm người ở bên kia đường núi đang di chuyển về phía họ. Thấy Mặc Cửu Diệp cũng nghe thấy bên ngoài ồn ào, Bành Vượng vội vàng chạy tới: “Sư đệ, e rằng thôn đã bị ngập rồi.”

"Cũng may bọn họ lên núi, thương vong chắc không nhiều." Mặc Cửu Diệp trầm giọng đáp lại.

Trong lúc hai người đang nói chuyện, tiếng bước chân và tiếng khóc ngày càng gần.

Dân làng nhìn thấy ngọn lửa liền đi về phía họ. Không lâu sau, một nhóm xuất hiện trong tầm nhìn bị mờ đi bởi bóng tối và mưa lớn, nhìn kỹ thì người đi đầu trong đó không ai khác chính là Lưu Lý Chính.

Bành Vượng hét lớn: "Lưu Lý Chính, tình hình dưới núi như thế nào?"

Nghe giọng nói quen thuộc, Lưu Lý Chính lập tức tăng tốc độ, chưa kịp đứng vững đã kêu lên: "Đó là lỗi ta vì đã không nghe lời khuyên của ngươi, giờ đây thôn đã ngập hoàn toàn, người dân chạy thoát được chưa đến phân nữa." Nói đến đây, Lưu Lý Chính bắt đầu khóc, trông hắn thật khốn khổ.

Những người dân phía sau cũng tội nghiệp như thế, họ càng ngày càng khóc to hơn. Tất cả người sống trong thôn đều tập trung trước cửa hang động, ước tính có khoảng bốn mươi đến năm mươi người. Hầu hết họ là đều là những người còn trẻ, còn người già sức yếu, nữ nhân và hài tử chỉ chiếm số lượng nhỏ. Không cần phải nói cũng biết, những người không cùng lên núi đã bỏ mạng.

Nghĩ đến biết bao người đã c.h.ế.t trong lũ lụt, Bành Vượng và Mặc Cửu Diệp cảm thấy đau lòng. Điều này thật đúng với câu nói đó - Thủy hỏa vô tình.

Bây giờ không phải lúc để đau buồn, Bành Vượng liếc nhìn bốn phía rồi lập tức đưa ra quyết định, toàn bộ nữ quyến đều đến hang động nhà họ Mặc, hắn dẫn quan viên và các nam tử đến hang động lớn nhất, còn hang động họ đang trú mưa thì đưa cho người trong thôn. Mặc dù có hơi đông đúc nhưng không thể để họ không có chỗ trú thân.

Sau khi sắp xếp xong mọi thứ, Hách Tri Nhiễm và Mặc Cửu Diệp đưa một ít than củi cho họ và bảo họ hong khô quần áo trước. Đối với lương thực, họ vẫn chưa nghĩ ra biện pháp.

Hách Tri Nhiễm và Mặc Cửu Diệp vừa đưa củi cho Lưu Lý Chính thì nghe có tiếng người trong thôn la hét: "Lưu Lý Chính, Lí Thiết Trụ nhà ta ngất đi, phải làm sao đây, đại phu trong thôn đã bị dòng lũ cuốn trôi đi, ai có thể chữa trị cho Thiết Trụ nhà ta..."

Nghe vậy, Hách Tri Nhiễm là người đầu tiên phản ứng: "Ta biết một ít y thuật, bằng không ngươi để ta xem hắn một chút."

Lưu Lý Chính nhìn thấy một thiếu nữ trông còn rất trẻ tiến tới cảm thấy có chút nghi ngờ. Hắn ta đơn giản là không tin rằng một nữ tử trẻ như vậy lại biết đến y thuật.

Bành Vượng có thể nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của hắn trong nháy mắt: "Lưu Lý Chính, thê tử Mặc gia không phải là một đại phu tầm thường, nói nàng là một thần y cũng không quá lời."

Thấy Bành Vương tự phong cho mình danh hiệu thần y, Hách Tri Nhiễm cũng không khiêm tốn, nàng thúc giục Lưu Lý Chính: "Tình thế cấp bách, không nên chậm trễ."