Lương Hạo lắc đầu: “Không có, bên trong quan tài vô cùng sạch sẽ, lúc ấy thuộc hạ còn nghĩ, Bát gia đã mất nhiều năm như vậy rồi tại sao trong quan tài đến một mảnh vụn cũng không có chứ?”
Mặc Cửu Diệp cảm thấy trong lòng xuất hiện vô số nghi ngờ.
Căn cứ theo lời nói của Lương Hạo, quan tài kia không phải là quan tài chôn Bát ca năm đó.
Hơn nữa, tên đào mộ này tại sao lại chỉ đào phần mộ của Bát ca thôi?
Tên đào mộ mang cả quan tài và Bát ca đi, đến cùng là vì mục đích gì chứ?
Trong đầu Mặc Cửu Diệp liên tục xuất hiện những nghi vấn, đến mức khiến hắn hít thở không thông.
Mặc Cửu Diệp hạ quyết tâm, sau khi tới Tây Bắc, dàn xếp gia đình ổn thoả hắn sẽ tự mình điều tra.
Hắn ngước mắt nhìn về phía đám người: "Không còn sớm nữa, các ngươi quay về nghỉ ngơi sớm đi, ngay mai tự cân nhắc tình hình rồi đi theo."
Đám người Lương Hạo không biết Cửu gia vì sao lại nóng vội thúc giục họ đi như vậy, nhưng cũng không hỏi nhiều.
"Được, ngày mai chúng thuộc hạ sẽ chờ Cửu gia ở ngoài cửa thành."
Mặc Cửu Diệp "ừ" một tiếng rồi dùng khinh công nhảy lên, chẳng mấy chốc đã không còn thấy bóng dáng đâu nữa.
Trong quán trọ.
Hách Tri Nhiễm tưởng người của Nam Thụy đến, vì vậy Mặc Cửu Diệp đã đuổi theo.
Thấy hắn ra ngoài lâu như vậy vẫn chưa về, Hách Tri Nhiễm lo lắng hắn gặp nguy hiểm, định ra ngoài tìm thử. Vừa đẩy cửa phòng ra liền đụng phải Mặc Cửu Diệp đang vội vã trở về.
Mặc Cửu Diệp theo bản năng đưa tay ôm người vào lòng, ôn nhu nói: "Cẩn thận."
Hách Tri Nhiễm cũng đưa tay kéo người vào nhà.
"Chàng vừa đi đâu vậy hả? Có phải Nam Thụy cử người tới không?"
Mặc Cửu Diệp đưa Hách Tri Nhiễm ngồi lên ghế rồi xoa đầu nàng.
"Không phải, là người của chúng ta...
Tiếp đó, Mặc Cửu Diệp kể chi tiết về sự xuất hiện của đám người Lương Hạo ở huyện Tương Dương cho Hách Tri Nhiễm nghe.
Hách Tri Nhiễm nghe xong cũng nghi vấn giống như Mặc Cửu Diệp.
Chỉ tiếc rằng, lúc xem sử sách, nàng không thấy bất cứ ghi chép nào về các thành viên khác của Mặc gia.
Đặc biệt sau khi Mặc Cửu Diệp c.h.ế.t trên đường lưu đày, sử sách cũng không còn nhắc đến bất kì người nào có liên quan đến Mặc gia nữa.
Vì vậy, nàng không cách nào biết được lý do thực sự khiến mộ của Mặc Sơ Hàn bị đào lên là gì.
Mặc dù chuyện này khiến người ta cảm thấy vô cùng khó hiểu nhưng hai người đều biết rõ rằng trong giây phút này bọn họ chẳng thể làm gì được.
Chỉ có thể làm theo những gì Mặc Cửu Diệp nghĩ, sau khi tới Tây Bắc, dàn xếp gia đình ổn thoả rồi đi một chuyến đến biên quan.
Hai người trò chuyện một lúc rồi đi nghỉ.
Sáng hôm sau, Hách Tri Nhiễm cùng đám quan sai ra ngoài mua đồ dùng cá nhân.
Để đề phòng Nam Thụy phái người tới, lần này Mặc Cửu Diệp chủ động ở lại bảo vệ an toàn cho gia đình, chỉ có Hách Tri Nhiễm ra ngoài mua đồ.
Tới chợ, đám quan sai liền chủ động tách khỏi Hách Tri Nhiễm.
Hách Tri Nhiễm vẫn cảm thấy mua đồ trên Taobao tiết kiệm chi phí hơn, nên nàng đi theo đám quan sai chuyến này cũng chỉ để che mắt mà thôi. Vì vậy, nàng trực tiếp đem xe la tới một nơi vắng vẻ rồi mua những đồ dùng cần thiết trên Taobao.
Khi cảm thấy sắp hết thời gian, nàng mới đánh xe la tới gặp đám quan sai.
Bành Vượng sốt ruột lên đường, thấy bọn họ trở về, lập tức thu xếp tiếp tục xuất phát.
Ra khỏi cửa thành, Mặc Cửu Diệp xa xa đã nhìn thấy được năm bóng dáng cao lớn đứng ở ven đường.
Đám người Lương Hạo đã đổi thành trang phục người bình thường, nhìn thấy Mặc Cửu Diệp lập tức gật đầu với hắn.
Sau đó thường phục làm bộ dáng người qua đường, xa xa đi theo phía sau đội ngũ lưu đày.