Đội ngũ vẫn đi dọc theo đường quan, lúc đi qua một thôn xóm, bỗng nhiên từ ven đường chạy ra một người, nghiêng ngả lảo đảo chạy về phía đội ngũ.
Người chạy tới là một lão phụ, trong n.g.ự.c ôm một cái bao, thấy có người tới, trong miệng hô lớn: “Cứu mạng với.... Có người cướp bóc.”
Bành Vượng thấy thế, xua tay ý bảo đội ngũ dừng lại, sau đó nhìn về phía lão phụ.
Lão phụ tóc hoa râm, một bộ quần áo tơ lụa đã nhìn không ra màu sắc vốn có, trong mắt tràn đầy vẻ hoảng sợ.
Cùng lúc đó, đuổi theo phía sau bà ấy là mấy tráng hán.
Mắt thấy người đuổi theo bà ấy càng ngày càng gần, lão phụ sợ tới mức vội vàng trốn sau lưng Bành Vượng.
"Ta có thể trả bạc, ngươi làm ơn hãy cứu ta."
Bành Vượng vốn không định xen vào việc của người khác, nghe nói cứu người có thể cho bạc, hắn ta lập tức động tâm.
Vì thế, tại cái thời điểm mấy tên tráng hán kia sắp tiếp cận lão phụ, hắn ta dẫn người chắn ở phía trước.
"Giữa ban ngày ban mặt, các ngươi không muốn sống nữa sao? Dám làm hoạt động cướp bóc."
Mấy tráng hán mỗi người bộ dạng như lấm la lấm lét, vừa nhìn cũng không phải là người tốt lành gì.
Nếu gặp phải người qua đường bình thường, bọn chúng tùy tiện hù dọa một chút, sẽ không ai dám xen vào việc của người khác.
Nhưng người trước mắt không giống như vậy, bọn họ đều mặc trang phục quan sai, để cho trong lòng mấy tên tráng hán sinh ra bản năng kháng cự.
Nhưng mà nghĩ đến cái bọc trong lòng lão phụ kia, cứ như vậy rời đi lại cảm thấy đáng tiếc. Tráng hán dẫn đầu nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng vàng hoe.
"Vị quan gia này, lão phụ kia là người hầu nhà ta, trộm tài vật trong nhà muốn chạy trốn, chúng ta đây là muốn lấy lại đồ đạc nhà mình."
Hắn ta vừa dứt lời, lão phụ lập tức phản bác: "Quan gia, ngài đừng nghe hắn ta nói bậy, ta căn bản không biết hắn ta, làm sao có thể trộm đi tài vật nhà bọn chúng?"
"Còn nữa, ngươi xem cách ăn mặc của hắn ta, trong nhà càng không thể nuôi nổi người hầu."
Ngay lúc lão phụ đang nói chuyện, Hách Tri Nhiễm cũng kéo Mặc Cửu Diệp tới xem náo nhiệt.
Ai ngờ, Mặc Cửu Diệp liếc mắt một cái lập tức nhận ra lão phụ.
Nghĩ đến nơi đây năm người mười ý, hắn ta cũng không gọi người.
Gặp người quen, chuyện này hắn tự nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn, nhất là thân phận người này còn tương đối đặc biệt.
Bởi vậy, không đợi Bành Vượng nói chuyện, Mặc Cửu Diệp đã đi tới trước mặt mấy tráng hán.
"Xin khuyên các vị, hãy ngừng có những suy nghĩ không nên có, từ đâu tới thì hãy trở về nơi đó, để không phải chịu những đau đớn về thể xác."
Nghe được giọng nói quen thuộc này, tay lão phụ ôm bao bọc siết chặt, dự định nhân cơ hội chạy đi.
Hách Tri Nhiễm cũng phát hiện sự khác thường của Mặc Cửu Diệp, lẽ ra hắn cũng không phải loại người có tính tình thích xen vào việc của người khác, trước mắt hắn lại chủ động ra mặt thay một lão phụ, nhất định có ẩn tình khác.
Bởi vậy, sau khi Mặc Cửu Diệp rời đi, nàng vẫn luôn chú ý đến lão phụ.
Thấy bà ấy xoay người có ý bỏ đi, Hách Tri Nhiễm tiến lên giữ chặt người, thấp giọng nói:
"Bà vẫn chưa thể đi." Phí Ma Ma thông qua giọng nói vừa rồi, xác nhận người thay mình ra mặt là Mặc Cửu Diệp, bà ấy nhất thời cảm giác được một trận chột dạ, lập tức muốn nhân cơ hội thoát khỏi nơi này.
Ai ngờ, lại bị một phụ nhân xinh đẹp không quen biết ngăn cản.
Tình huống như vậy, bất kể như thế nào bà ấy cũng không đi được.
Phí Ma Ma đành phải tiếp tục đứng về chỗ cũ.
Tâm mắt Hách Tri Nhiễm vẫn nhìn bà ấy chằm chằm, đề phòng người khác chạy mất.