Hách Tri Nhiễm vội vàng đỡ người đứng lên: "Quế Hoa tẩu tử không cần khách khí, về sau chúng ta đều là người cùng một thôn, giúp đỡ nhau là hiển nhiên."
Quế Hoa lại cảm tạ một phen, mới ôm đứa nhỏ nhanh chóng chạy về nhà.
Nhóm Mặc Cửu Diệp đã nghe hết toàn bộ cuộc trao đổi của hai người, bọn họ cũng nghĩ giống Hách Tri Nhiễm.
Với tình huống trước mắt, nếu không áp chế sự kiêu căng của Thôi gia, thì đừng nghĩ đến việc thuê được nhà ở chỗ Chu gia và Triệu gia.
Giờ phút này Tạ Thiên Hải cùng Phương Truyền Châu đều có chút tức giận.
"Chất tức, ta sẽ đi đến Thôi gia tìm bọn họ tranh luận."
Đối với việc này, Hách Tri Nhiễm không ngăn cản, nhưng nàng lại không định đi cùng.
Cũng không phải tại nàng, hôm qua Thôi gia xem như chịu thiệt thòi trong tay bọn họ, chắc chắn sáng sớm nay Thôi lí chính đã vào thành tìm thôi Huyện thừa để cáo trạng, cho dù lúc này đến Thôi gia, cũng không gặp được Thôi lí chính.
Trong lòng Mặc Cửu Diệp cũng biết vậy, hắn nhìn nhìn hai vị thúc thúc, đều là văn nhân tay trói gà không chặt, lo lắng bọn họ sẽ chịu thiệt, nhắc nhở nói:
"Hai vị thúc thúc, Thôi gia người đông thế mạnh, chỉ mình hai người đi sợ là sẽ chịu thiệt, không bằng trở về gọi thêm nhiều người cùng đi qua."
Nghe lời hiểu ý, Tạ Thiên Hải có chút khó hiểu: "Hiền chất không định đi cùng chúng ta sao?”
Mặc Cửu Diệp nhìn nhìn sắc trời nói:
"Vốn hôm nay ta cùng nội tử định vào thành mua một ít dược liệu, nghĩ là tìm nhà cũng không tốn bao nhiêu thời gian, mới cùng đến đây.
Nếu là đi tìm người Thôi gia tranh luận, sợ là sẽ mất rất nhiều thời gian, nếu vậy, chúng ta sợ là không kịp vào thành.” Tạ Thiên Hải gật gật đầu: "Nếu hiền chất và chất tức có việc gấp, vậy chúng ta về gọi người nhà cùng đến Thôi gia tranh luận."
Mặc Cửu Diệp cùng Hách Tri Nhiễm nghĩ, mặc dù Thôi lí chính không ở nhà, thì người nhà bọn họ đi náo loạn một đợt cũng tốt, ít nhất có thể khiến người Thôi gia biết, bọn họ không phải loại dễ bị ức hiếp.
Vì phòng ngừa lại bị Cơm Nắm quấn lên, Hách Tri Nhiễm chọn chờ ở tại chỗ, Mặc Cửu Diệp một mình về lấy xe la.
Rất nhanh, hắn đã đánh xe la quay về, chờ Hách Tri Nhiễm ngồi ổn định, xe la bắt đầu chạy.
Đường vào thành cũng không phải rất gần, ngày xưa thôn dân của thôn Tây Lĩnh đều ngồi xe bò của người Thôi gia.
Nhưng mà, hôm nay lại không có xe bò chờ đón khách ở cửa thôn.
Nguyên nhân rất đơn giản, mới sáng sớm Thôi lí chính đã cho người dùng xe bò chở ông ta đi tìm thôi Huyện thừa cáo trạng rồi.
Ngay lúc thôn dân than thở oán giận, vừa ngẩng đầu đã thấy một chiếc xe la đang chạy đến từ xa.
Nhóm thôn dân cũng không biết chủ của xe la là ai, chỉ tưởng là người nào của Thôi gia lại mua một chiếc xe la.
Có người nhanh chóng tiến lên đón, chặn đường đi của Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm.
Xe la bị bắt ngừng lại, lúc này thôn dân mới thấy rõ, kẻ đánh xe là một người lạ.
Tuy rằng người Triệu gia và Chu gia không biết hai người, nhưng đã nghe nói hôm qua quan phủ đưa tới một đám người lưu đày mới.
Nghĩ đến đây, bọn họ có thể đại khái đoán ra thân phận của hai người.
Người Triệu gia cùng Chu gia vội vàng lui về phía sau, động tác này khiến người khác nhìn cứ tưởng là họ đang tránh né hồng thuỷ hay mảnh thú gì vậy.
Hách Tri Nhiễm cùng Mặc Cửu Diệp cũng không thấy kỳ quái về chuyện này, vừa rồi bọn họ đã biết được tình huống đại khái từ trong miệng Quế Hoa. Mặc Cửu Diệp thấy thôn dân tránh đường, coi như không thấy thì định đánh xe la tiếp tục chạy đi.