Đúng lúc này, trong nhóm thôn dân có một người chạy ra.
Người tới ăn mặc như thư sinh, trong tay còn ôm một túi đựng sách may bằng vải thô.
Hắn ta có chút ngượng ngùng hành lễ với Mặc Cửu Diệp.
"Vị đại ca này, ta sốt ruột đi học đường, không biết là có tiện chở ta một đoạn đường hay không?”
Thư sinh vừa dứt lời, mặt sau lại có người đuổi theo.
"Trạch Xuyên, đệ trở về cho huynh."
Triệu Trạch Xuyên quay đầu lại nhìn thoáng qua người tới: "Đại ca, các ngươi sợ Thôi gia, nhưng đệ không sợ, đều là thôn dân như nhau, dựa vào gì mà lại để Thôi gia đè lên đầu lên cổ?"
Triệu Trạch Cường giữ chặt Triệu Trạch Xuyên: "Trước mặt nhiều người như vậy, đệ đừng nói bậy."
Triệu Trạch Xuyên vùng ra sự kiềm chế của đại ca, không vui nói: "Đại ca, huynh càng tỏ ra sợ bọn họ, người Thôi gia sẽ càng đắc ý, huynh đang cổ vũ cho sự kiêu căng của chúng."
Dứt lời, Triệu Trạch Xuyên dùng sức giấy ra sự kiềm chế của Triệu Trạch Cường, lại đi đến trước mặt Mặc Cửu Diệp.
"Đại ca, phiền huynh chở ta đoạn đường, ta có thể trả tiền xe."
Lúc nói chuyện, Triệu Trạch Xuyên đã lấy ra ba đồng tiền đặt trong lòng bàn tay đưa cho Mặc Cửu Diệp xem.
Trả tiền xe hay không đều là thứ yếu, đây là lần đầu tiên Mặc Cửu Diệp nhìn thấy một người không sợ người Thôi gia ở thôn Tây Lĩnh.
Vì vậy, hắn trái lại nguyện ý chở Triệu Trạch Xuyên một đoạn đường, trên đường còn có thể hiểu biết một ít tình huống của thôn Tây Lĩnh thông qua nói chuyện phiếm. "Xe của ta cũng không phải dùng để đón khách, cùng một cái thôn, tiện thể chở ngươi một đoạn đường cũng không sao."
Triệu Trạch Xuyên cũng không phải người ngại ngùng, nghe xong lời của Mặc Cửu Diệp, trực tiếp thu lại mấy đồng tiền.
"Nếu đã vậy, thì đa tạ đại ca."
Hách Tri Nhiễm ngồi trong xe, Mặc Cửu Diệp liền để Triệu Trạch Xuyên cùng nhau ngồi trên ván xe cùng mình.
Xe la chậm rãi rời đi trong tầm mắt phức tạp của mọi người.
Tất cả mọi người đồng tình nhìn về phía Triệu Trạch Cường, đều lo lắng nếu việc này bị người Thôi gia biết, sẽ rước lấy phiền toái bực nào......
Trên đường đến Doãn thành.
Mặc Cửu Diệp đánh xe la, rất có hứng thú hỏi: "Ngươi thật sự không sợ Thôi gia?"
Triệu Trạch Xuyên đầu tiên là nghiêm túc đánh giá Mặc Cửu Diệp một phen, sau đó cười khổ nói: "Kỳ thật hôm nay ta làm như vậy, nhất định sẽ khiến người Thôi gia bất mãn, bọn họ sẽ dẫn người đến nhà ta làm khó dễ.
Ta chỉ nghĩ, tất cả mọi người đều là nông dân như nhau, làm gì có ai cao thượng hơn người khác, Triệu gia chúng ta dựa vào cái gì mà bị Thôi gia áp chế.
Chẳng lẽ chỉ vì Thôi gia có một thân thích làm Huyện thừa thôi sao?"
Nghe lời nói của Triệu Trạch Xuyên, có vẻ như hắn ta đã hạ quyết tâm đối nghịch với Thôi gia.
"Ngươi không lo người nhà sẽ chịu thiệt sao?”
Triệu Trạch Xuyên thở dài một hơi: "Không dối gạt đại ca, trong ba gia tộc ở thôn Tây Lĩnh, Triệu gia chúng ta có số lượng tộc nhân nhiều nhất, nếu thật sự đánh nhau với Thôi gia, đám người Thôi gia thật sự chưa chắc đã thắng được.
Chỉ tiếc, lá gan của người Triệu gia quá nhỏ, gặp chuyện gì cũng muốn nhân nhượng cho qua, thường xuyên qua lại, đã bị Thôi gia bóp chặt trong tay. Hôm nay ta làm như vậy, cũng có phần cố ý ở trong, ta bắt đầu đọc sách từ nhỏ, hiện giờ đã thi đậu đồng sinh, tộc nhân kỳ vọng rất cao vào ta, đều ngóng trông tương lai ta có thể thi đậu nhất quan bán chức, để có sức phản kháng Thôi gia.
Nhưng vài năm nay, Thôi gia làm việc càng ngày càng quá đáng, chẳng những áp chế Triệu gia cùng Chu gia, thế mà còn muốn chiếm thổ địa của chúng ta.