Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Chương 705



Dung nhan già nua của bà cũng sẽ theo thân thể chuyển biến tốt dần dần khôi phục một ít.

Nam Thụy thấy nàng đứng dậy, hỏi: “Cửu phu nhân, thân thể mẫu phi của ta thế nào?”

Hách Tri Nhiễm cười nói: “Tình trạng của Mai di cũng không tệ lắm, chỉ cần từ từ điều dưỡng, thân thể nhất định sẽ khôi phục.”

Nam Thụy cũng không biết y thuật của Hách Tri Nhiễm như thế nào, dù sao có người nói thân thể mẫu phi không ngại, hắn ta cũng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Căn phòng vốn không lớn, Nam Thụy hỏi tình hình mẫu phi, Đức phi tự nhiên có thể nghe được.

Vô luận cổ kim, người lớn tuổi đều sợ chết, Đức phi cũng không ngoại lệ.

Bà bắt đầu lo lắng mình sẽ sống không lâu, đau lòng vì tương lai bên cạnh nhi tử ngay cả người thân cũng không có.

Nghe Hách Tri Nhiễm nói thân thể mình không có gì đáng ngại, mình bỗng cảm thấy thoải mái.

Sự thoải mái này không sao, Đức phi thấy Hách Tri Nhiễm và Mặc Cửu Diệp muốn rời đi, thế nhưng ngồi dậy định ra ngoài tiễn.

Hách Tri Nhiễm biết, Đức phi có một phần là tâm bệnh, hẳn là vừa mới tự mình nói thân thể bà không có vấn đề gì lớn, tâm khí vừa lên, người cũng có thể ngồi dậy.

Mặc dù như vậy, nàng cũng không thể để Đức phi xuống giường tiễn bọn họ.

"Mai di, cơ thể của di còn hơi yếu, phải nằm trên giường tĩnh dưỡng mới được."

Nam Thụy thấy mẫu phi đứng dậy, mừng rỡ đồng thời cũng lo lắng cho bà.

"Đúng vậy, nương ở chỗ này nghỉ ngơi là tốt rồi, ta đi tiễn Cửu công tử."

Từ khi rời khỏi hoàng cung, Nam Thụy liền đổi danh xưng mẫu phi đổi thành nương.

Từ nay về sau, trên đời không còn Đức phi nữa!

Trấn an Đức phi xong, Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm mới rời đi.

Mua giúp Nam Thụy rất dễ dàng, Hách Tri Nhiễm có thể đào bảo bảo và không gian, hơn nữa còn muốn cái gì có cái đó.

Trên đường trở về thôn, Hách Tri Nhiễm cùng Mặc Cửu Diệp liền tiến vào không gian, nàng đầu tiên là viết mấy phần thuốc thiện giúp Đức phi điều dưỡng thân thể, trong kho hàng không gian có, trực tiếp lấy ra, không có thì là mua bảo bảo.

Ngoài những thứ này, còn có lương thực và một ít thức ăn cho Nam Thụy ăn.

Chuẩn bị xong những thứ này, hai người mới đi về phía nhà.

Hách Tri Nhiễm thừa dịp không có ai, bỏ toàn bộ nguyên liệu nấu ăn vào xe ngựa, Mặc Cửu Diệp chỉ cần đi Doãn Thành đón ma ma bên người Đức phi tới là được.

Mặc Cửu Diệp rời đi, một mình nàng nhàm chán, đơn giản tiến vào không gian nghiên cứu con bồ câu đưa thư kia.

Vừa rồi nàng và Mặc Cửu Diệp đều ở đây, cơm nắm biểu hiện vô cùng nhu thuận.

Không nghĩ tới, lúc này nàng mới vừa tiến vào không gian, lập tức phát hiện tiểu gia hỏa kia đang ôm lồng chim bồ câu đưa thư cẩn thận đánh giá.

Bồ câu đưa thư kia dường như thật sự có linh tính gì, đối mặt với cơm nắm cũng không ngừng vỗ cánh tỏ vẻ kháng nghị.

Hách Tri Nhiễm sợ cơm nắm không cẩn thận chơi c.h.ế.t bồ câu đưa thư, vội vàng dùng ý niệm lấy măng tươi trao đổi lồng với nó.

Nhưng cơm nắm lại bướng bỉnh, dĩ vãng nhìn thấy măng trúc tươi mới mỹ vị, đã sớm hấp tấp tìm chủ nhân làm nũng.

Kết quả giờ phút này lại không phải, cơm nắm không hề bị măng trúc gợi lên hứng thú, vẫn nhìn chằm chằm bồ câu đưa thư, càng kỳ quái chính là, nó không có giống như đối đãi với động vật khác phát ra bất kỳ tiếng kêu nào. Hách Tri Nhiễm nhanh chóng bắt được sự khác thường của nắm cơm, vội vàng tiến lên cướp lồng sắt khỏi lòng nó.

"Cơm nắm, đừng tùy hứng."

Đồ chơi bị cướp đi, cơm nắm hiển nhiên rất không vui.

Nó quay về phía chủ nhân vặn vẹo m.ô.n.g tiếp tục ôm cái lồng kia.