Lưu Hương

Chương 115: Đổng Phương Tri



Trong chớp mắt, thời khắc cuối cùng cũng đã đến.

Bắt đầu từ giờ ngọ, Dịch Bạch Đường đã thấy tâm tình không ổn định cho lắm, toàn bộ hành trình cơ bản là không biết đang suy nghĩ cái gì, cho dù là đánh răng, rửa mặt hay ăn sáng, tất cả đều do Thương Hoài Nghiên đẩy từng bước một. Đợi đến khi ăn sáng xong, đến khi ngồi trước bàn trà chất đầy những phiếu điều tra trước đó rồi hắn mới bừng tỉnh, cầm lấy phiếu điều tra nhíu mày.

Thương Hoài Nghiên đang đứng trước gương phối đồ.

Y cầm lấy một chiếc cà vạt màu xanh nhạt, nhìn nhìn rồi cau mày bỏ qua do quá già dặn; tiếp theo lại cầm lấy một chiếc cà vạt màu vàng óng lên nhìn, lại tiếp tục cau mày bỏ qua do quá sặc sỡ.

Y không thể không tiếp tục nhìn lại cà vạt của mình, đồng thời nhắc nhở Dịch Bạch Đường vẫn còn đang mặc áo ngủ: "Từ giờ đến lúc thi đấu chỉ còn lại 1h."

Dịch Bạch Đường mất tập trung: "Đi từ đây đến nơi chỉ mất khoảng 20'."

Thương Hoài Nghiên khuyên nhủ: "Nếu như cậu còn không đi thay quần áo thì cũng sẽ không đến kịp đâu."

Dịch Bạch Đường: "Bộ hôm kia cũng rất tốt?"

Thương Hoài Nghiên một mặt ghét bỏ: "Quần bò vào áo T-shirt? Hơn nữa cậu còn mặc cả một ngày?"

Dịch Bạch Đường: "Không được sao?"

Thương Hoài Nghiên quyết đoán: "Không được!"

Y lại giống như nhận ra mình còn thật nhiều thứ chưa chuẩn bị, bỗng nhiên hoảng loạn, mở tủ quần áo ra, nhanh chóng lấy ba bộ chính trang cho Dịch Bạch Đường, một bộ mặc trên người, hai bộ mang theo dự bị, không quan tâm đến người đang giãy dụa trên ghế salon, trực tiếp lôi người dậy mặc quần áo!

Trước gương, Dịch Bạch Đường bị ép thay quần áo mới, lòng tràn đầy mất hứng, sau đó hắn lại tiếp tục xem phiếu điều tra.

Thời gian lại trôi qua 15', cách lúc bắt đầu chỉ còn lại 15'.

Thương Hoài Nghiên ý thức được bản thân không có quá nhiều thời gian để phân vân về cà vạt: "Cậu nói xem cái cà vạt nào đẹp?"

Dịch Bạch Đường đánh giá: "Đều đẹp."

Thương Hoài Nghiên cau mày: "Đây là ngày trọng đại, tôi muốn ăn mặc chính thức hơn."

Dịch Bạch Đường: "Anh ăn mặc rất chính thức."

Thương Hoài Nghiên nhìn cả phòng quần áo tính toán: "Cậu biết món ăn chuẩn bị làm là gì không?"

Dịch Bạch Đường: "Tôm xào hành lá."

Thương Hoài Nghiên sững sờ: "Ồ, xác định như vậy?"

Trên mặt Dịch Bạch Đường tràn đầy vẻ không thú vị: "Lão đầu đã nói từ sớm rồi."

Thương Hoài Nghiên biết mình muốn dạng cà vạt nào rồi.

Y lấy một chiếc cà vạt nền tím, bên trên có hoa văn cong cong như con tôm hình vỏ quất, sau đó soi gương, thắt vào cảm thấy khá hài lòng, tiếp đó lại kéo Dịch Bạch Đường bước nhanh ra khỏi nhà, đi về phía ga ra khi thời gian còn 30'.

Vừa mở cửa ra đã bắt gặp nền trời xanh thẳm như được gột rửa, cỏ xanh như dải thảm, một chiếc ô tô màu trắng đã đậu trước bãi cỏ, chủ nhân đang nhàm chán dựa vào xe ô tô ngẩng đầu lên, trong giọng nói mang theo lời trách cứ nhẹ nhàng: "Chỉ còn lại có 30', ta còn tưởng hai đứa không định đến dự thi nữa."

Thương Hoài Nghiên nở nụ cười nhẹ: "Dì đi cùng chúng con đi."

Đổng Ân không từ chối, bỏ xe lại đây, lên xe Thương Hoài Nghiên, ngồi phía sau cùng Dịch Bạch Đường.



Vừa ngồi vào bên cạnh Dịch Bạch Đường, bà đã phát hiện điều không được đúng lắm.

Từ đầu đến cuối, con trai mình cứ cầm một tờ giấy điều tra lật đi lật lại, con ngươi không thèm liếc sang chỗ khác lấy một cái.

Nhưng tờ giấy điều tra này có gì đáng xem đâu cơ chứ?

Trên đó không phải chỉ có mỗi một câu đơn giản "Ăn ngon, cảm thấy tâm tình không tệ" thôi à?

Trước đó bà cũng đã xem qua phiếu điều tra từ 6 nhà ăn lớn, loại câu trả lời thế này chiếm khoảng 90% tổng số câu trả lời.

Đổng Ân lên tiếng trước: "Bạch Đường?"

Không trả lời y như trong dự liệu.

Đổng Ân chuyển hướng sang Thương Hoài Nghiên: "Nó làm sao vậy?"

Thương Hoài Nghiên: "Từ sáng nay tỉnh dậy đã như thế, có thể là hơi sốt sắng..."

Dịch Bạch Đường bỗng nhiên lên tiếng: "Còn có một chỗ không đúng."

Hai người khác trăm miệng một lời: "Chỗ nào?"

Dịch Bạch Đường lập tức ngậm miệng lại, nhíu mày, khổ sở im lặng suy nghĩ.

Vì vậy, Đổng Ân lại đưa mắt nhìn sang phía Thương Hoài Nghiên, dựa vào gương chiếu hậu, ánh mắt của bà và Thương Hoài Nghiên giao nhau: Cái này cũng là do khẩn trương đúng không?

Thương Hoài Nghiên: Con cũng cảm thấy như thế.

Đổng Ân tiếp tục hỏi: Vậy nên làm gì bây giờ?

Bên trong buồng xe, Thương Hoài Nghiên bỗng nhiên lên tiến: "Bạch Đường."

Đổng Ân vội vã chờ đợi lời vàng ngọc của đối phương.

Thương Hoài Nghiên nói một câu thăm dò: "Hít sâu 3 cái thử xem thế nào?"

Đổng Ân: "..."

Dịch Bạch Đường dùng giọng nói lạnh băng đáp lại lời Thương Hoài Nghiên: "Được rồi, im đi."

Vẫn là phải để mình thôi. Người phụ nữ 45 tuổi cảm thấy một sự nghiêm trọng thuộc về sinh mạng khó giải thích được. Bà trầm ngâm một lúc lâu rồi hắng giọng một cái thật nhẹ, kéo lực chú ý của Dịch Bạch Đường lại: "Bạch Đường, ông ngoại con có từng nói cho con nghe những chuyện trước đây của người không?" Không chờ Dịch Bạch Đường trả lời, bà tự nhiên nói tiếp, "Khi còn bé, ông ngoại con là một đứa trẻ con nhà nghèo của vùng thôn quê, khi đó chỉ có những đứa trẻ của gia đình thật khá giả mới có thể được đi học, còn những người khác hoặc là làm ruộng, hoặc là đi bốc vác thuê. Đến khi ông ngoại con vừa mới 12 tuổi, mùa màng ở quê không được tốt, có một vị đầu bếp trở về quê để cúng bái tổ tiên, ông ngoại con đã xin ông ta mang theo mình làm học trò, mong muốn kiếm ít tiền gửi về cho gia đình."

Đoạn truyện xưa này ngược lại đúng là đã hấp dẫn sự chú ý của Dịch Bạch Đường.

Ánh mắt đang đặt lên phiếu điều tra của Dịch Bạch Đường khẽ lay động.

"Sau đó lão đầu đi theo làm chân sai vặt của vị đầu bếp kia suốt hai năm mới chính thức học nấu ăn."

"Không sai", Đổng Ân gật đầu, tiếp tục kể lại, "Năm đó, độ khó để học tập được một kĩ năng của bộ môn nào đó lớn hơn không biết bao nhiêu lần, 2 năm sau, ông ngoại con chính thức trở thành học trò, trong tay cũng có lương, tuy rằng rất nhanh đã bị vị kia đuổi khỏi quán cơm do học quá nhanh lại còn nhiều lần sửa cũ thành mới, nhưng bởi vì tay nghề rất tốt cho nên rất nhanh đã được người tinh mắt bên ngoài nhìn trúng, chính thức trở thành bếp trưởng. Vừa bắt đầu, ông ngoại dựa vào việc làm đầu bếp nuôi sống cả gia đình; sau đó phát sinh náo loạn, ông ngoại con lại dựa vào nấu ăn bảo vệ được người trong nhà. Có một câu chuyện xưa liên quan đến ông ngoại con, chính là người bà ngoại đã qua đời khi con còn rất nhỏ thường xuyên xuất hiện bên miệng của ông ngoại con, bà ngoại con xuất thân là một tiểu thư thư hương, vốn dĩ có cơ hội gả cho một vị quan nhỏ, thế nhưng trước khi xuất giá, người lại trốn đi, quan binh trong thành khi đó cũng không nhiều, căn bản không có khả năng ngăn được người, trong toàn thành, lòng người từ trên xuống dưới đều cảm thấy bàng hoàng như cha mẹ chết. Vào lúc này, chính là ông ngoại con đã chủ động đứng ra, mặc dù chỉ mới đến đây, còn chưa quen thuộc tình huống ở nơi này nhưng lại có thể dùng đồ ăn ngon để chiêu đãi bọn họ, thỏa mãn yêu cầu của bọn họ, sau khi ổn định được bọn họ lại nói tiếp."

"Mấy ngày sau đó ông ngoại con mang theo mấy người làm 3 bữa cơm liên tiếp, mỗi một bữa hương lan 10 dặm, ngày tiếp theo đã hoàn toàn hạ gục đội quân được phái đi bắt người." Dịch Bạch Đường tiếp lời.



Đổng Ân hỏi: "Chuyện sau đó ông ngoại con có nói cho con không?"

"Sau đó?"

"Đến khi ông ngoại con mang đồ tới, bà ngoại con chen trong đám người nhìn thấy ông ngoại con, thế là liều chết nhất quyết không chấp nhận hôn sự với tiểu sĩ quan trước đó nữa, nhất định phải ở cùng một chỗ với ông ngoại con." Khóe môi của Đổng Ân mỉm cười, "Còn có rất nhiều chuyện xưa liên quan đến nấu ăn nữa, nhưng đối với ông ngoại con mà nói, từ đầu đến cuối, nấu ăn đã thay đổi cuộc đời của ông ấy, thống trị sinh mệnh của ông ấy, ông ấy nấu ăn nhiều năm như vậy, mẹ cũng không biết hiện giờ ông ấy đã lợi hại đến mức nào..."

Dịch Bạch Đường nói: "Con biết."

Đổng Ân chợt ngừng, lời an ủi vốn dĩ đã chuẩn bị xong nhất thời lại không thể nói ra được, đôi tay vốn dĩ định sờ lên đầu Dịch Bạch Đường cũng bắt đầu ngứa ngáy, rất muốn dùng sức đập lên lưng tên nhóc này.

"Có điều..." Dịch Bạch Đường còn nói, "Thật giống..."

Hắn nhớ lại câu nói cuối cùng của Đổng Ân, hiếm khi có ý nghĩ mơ hồ.

Âm thanh của Thương Hoài Nghiên bỗng nhiên vang lên: "Chúng ta đến nơi rồi."

Ô tô xanh ngọc xuyên qua đường lớn, vượt qua dòng xe cộ nối liền không dứt, sau đó vòng một vòng qua cột cờ, đi qua các làn xe, từ từ dừng lại.

Trong tầm mắt là tòa nhà cao 3 tầng, phía trước là lá cờ đỏ 5 sao, tường bên ngoài hai màu vàng đỏ, sau cửa sổ có thể nhìn thấy nền thảm nhung đỏ trang nghiêm, từ xa cũng có thể nhìn rõ không sót thứ gì bên trong hội trường.

Khoảng cách đến lúc trận chung kết chính thức bắt đầu còn đúng 10', bên trong hội trường đã đầy nhân viên công tác cùng với người dự thi.

Dịch Bạch Đường cùng với Thương Hoài Nghiên và mẹ mình vừa đi vào đã nhìn thấy dòng người đến đến đi đi, từ xa đã nghe được giọng kêu to của cậu nhóc mập: "Chị nói cái gì cơ? Sau đó còn có 10 công ty truyền thông, 3 đài truyền hình phát sóng trực tiếp? Lại còn có cả quan lớn muốn đi qua nhà bếp vương để trao giải cống hiến? Còn muốn chúng tôi phải tô son chát phấn đứng trước ống kính? Tôi là đàn ông mà...."

Chuyên viên trang điểm trẻ tuổi cố gắng ổn định cậu nhóc, giọng nói lo lắng: "Được rồi, đừng nhúc nhích nữa! Phấn trên mặt cậu còn chưa được tán đều."

Sau đó còn phải mặc... giọng cười ha hả của Giang sư huynh truyền đến: "Không sợ, không sợ, cậu vẫn còn là một cậu nhóc thôi... Bạch Đường, cuối cùng cậu cũng đến rồi! Cậu mau lại đây..."

Chỉ chớp mắt Giang sư huynh đã nhìn thấy Dịch Bạch Đường, vội vã bắt chuyện, cũng nhìn xung quanh, cố gắng tìm một chuyên gia trang điểm còn nhàn rỗi.

Dịch Bạch Đường lướt qua Giang sư huynh, đi thẳng về phía hội trường, lạnh lùng ngắt lời Giang sư huynh: "Không muốn."

Thương Hoài Nghiên bước sau một bước, giơ tay vỗ vỗ bả vai Giang sư huynh, an ủi người bị từ bỏ không chút lưu tình: "Không có chuyện gì đâu, cậu ấy trời sinh quyến rũ, môi hồng răng trắng, không sợ máy thu hình, trang điểm cũng chưa chắc đã giúp cậu ấy nhìn đẹp mắt hơn."

Giang sư huynh: "Cho nên vì sao cậu cũng đến chỗ hậu đài của các tuyển thủ..."

Thương Hoài Nghiên bình tĩnh: "Bởi vì tôi là người thân của tuyển thủ."

Giang sư huynh còn chưa kịp nói câu tiếp theo, bên trong hội trường đã truyền đến tiếng nhạc gạn đục khơi trong, hai tuyển thủ còn lại kẻ tình nguyện và kẻ không tình nguyện cảm ơn chuyên viên trang điểm xong lập tức chạy nhanh như thỏ, hai ba bước đã đến bên cạnh Dịch Bạch Đường, xuyên qua khe hở của tấm rèm đỏ thẫm nhìn ra bên ngoài.

Chỉ thấy MC chủ trì một thân áo đuôi nhạn đứng ở vị trí chính giữa sân khấu, dùng tình cảm chân thành, âm thanh hùng hồn nói: "Mỗi năm một lần, cuộc thi Trù vương tranh bá sẽ được tổ chức, 4 năm một lần, Phụ gia tranh bá sẽ được tổ chức. Mỗi một năm chúng ta đều tìm ra được một vị vua đầu bếp mới, vị vua đầu bếp này sẽ gia nhập hệ thống ẩm thực trong nước, nghiên cứu phát minh, thúc đẩy lĩnh vực nấu nướng trong nước phát triển, giúp cho "Mỹ thực quốc gia" được vang danh thế giới.

"Trong nước, rất nhiều các quý vị ở đây đã nghe nhiều đến mức thuộc làu tên của rất nhiều vua đầu bếp. Bọn họ cũng từng tham dự qua giải đấu phụ của vua đầu bếp, trở thành người khiêu chiến hoặc làm chủ khảo. Năm nay, lại một năm nữa cuộc thi Phụ gia tranh bá được tổ chức, người khiêu chiến của chúng ta hôm nay sẽ là ba vị đầu bếp trẻ tuổi, đối tượng khiêu chiến thì tất cả mọi người đã biết đó là ai..."

"Ông ấy đã về hưu từ rất lâu."

"Ông ấy từng chủ trì quốc yến dài đến 10 năm, là đại sư đứng đầu quốc yến; ông ấy đã từng dùng một món ăn để ghi tên mình vào hiệp ước quốc gia; ông ấy cải cách chế độ của Hiệp hội đầu bếp, đưa ra yêu cầu thi đấu đầu bếp, phân chia các cấp bậc để bình xét cấp bậc của các nhà hàng quán ăn, là chủ tịch đầu tiên cũng là chủ tịch danh dự đầu tiên của Hiệp hội đầu bếp; món ăn ông ấy am hiểu nhất là món Hoài Dương và trong suốt nửa thế kỉ này ông ấy vẫn là thủ lĩnh duy nhất của món ăn Hoài Dương; giới đầu bếp trong nước có vô số người dùng tên của ông ấy để đặt tên cho các quỹ từ thiện, mỗi năm quỹ từ thiện này đều giúp đỡ cho hàng trăm vị đầu bếp gặp khó khăn."

"Người khác đứng vào hàng ngũ vinh dự hoàng gia còn ông ấy sáng tạo ra vinh dự hoàng gia."

"Ông ấy tên là – Đổng-Phương-Tri!"

Phía trên lễ đường, phía sau chủ trì, màn hình to lớn lấp lóe ánh sáng, từng hàng danh hiệu dài dằng dặc đổ xuống như thác nước, giống như vẩy mực!