Tiếng nói vừa dứt, ánh đèn trên đài vụt tắt, bóng tối ngắn ngủi trong khoảng 3 giây, bất chợt, một chùm ánh sáng nhu hòa từ trên bầu trời chiếu chênh chếch về người phía sau Dịch Bạch Đường.
Bóng người xuất hiện ở phần cuối chùm ánh sáng ấy.
Người đó chậm rãi đến gần với tầm mắt của mọi người.
Người vẫn là người ấy, khuôn mặt vẫn là khuôn mặt ấy, thậm chí quần áo cũng không khác biệt gì so với khi xưa. Nhưng chẳng biết vì sao, khi người ấy chậm rãi bước đến từ phía xa xa kia, mọi người xung quanh đều nín thở, trong lòng căng thẳng, giống như trước mắt họ không phải là người mà là một nhân vật truyền kì của cả thế kỉ!
Giống như lời người dẫn chương trình vừa mới nói.
Người ấy đã về hưu từ lâu.
Người ấy là vinh quang.
Hết thảy đầu bếp trong giới đều biết tên, trăm năm sau, trong lịch sử giới đầu bếp nhất định sẽ khắc ghi tên của người ấy trong một trang đặc biệt quan trọng!
Dịch Bạch Đường ra khỏi tấm màn che màu đỏ.
Tiếp theo là diễn văn của cán bộ nhà nước cấp cao và phần trao giải của đại ma vương. Với người khác mà nói thì có thể đây là điều rất mới mẻ, nhưng đối với Dịch Bạch Đường mà nói thì loại lễ trao giải như thế này từ lúc hắn còn rất nhỏ đã trải qua cả tá cùng với đại ma vương, hơn nữa, quá nửa người trao giải là đại ma vương, trao từng chiếc cúp lớn lớn nhỏ nhỏ cho người thắng... Nhớ đến từ rất sớm trước đây, hắn cũng cảm thấy lễ trao giải như thế này thật cao thượng, sau đó, đến khi đại ma vương phải trao cúp cho người giành giải lại lén lút cầm một chiếc cúp nhỏ nhỏ khác cũng muốn cùng trao...
"Kết quả thế nào?" Thương Hoài Nghiên không khỏi hỏi. Giang sư huynh đang cùng hai đứa nhóc chen chúc tại hậu trường chăm chú theo dõi tiến độ của lễ trao giải, tạm thời không quan tâm đến Thương Hoài Nghiên.
"?" Dịch Bạch Đường buồn bực liếc mắt nhìn Thương Hoài Nghiên một cái, nghĩ thầm, vừa nãy mình chỉ nghĩ trong lòng, chưa hề nói ra khỏi miệng đúng không?
"Cậu chưa nói", Thương Hoài Nghiên nhanh chóng lên tiếng, "Tôi chỉ từ trên mặt cậu nhìn ra vấn đề cậu đang nghĩ thôi..."
Dịch Bạch Đường nhàn nhạt nói: "Sau đó tôi ngã sấp ở trên đài."
Từ đó đối với bục trao giải hắn vẫn có bóng đen nhàn nhạt.
"Bạch Đường đang nói đến chuyện trước kia à?" Phía sau là giọng nói xen vào của Giang sư huynh, Dịch Bạch Đường và Thương Hoài Nghiên quay đầu nhìn lại thì thấy Giang sư huynh cùng với cậu nhóc mập và Giang Tuyết mang theo gương mặt thỏa mãn giống nhau như đúc, đi ra từ phía sau hậu trường, đi về phía này.
Hôm nay dĩ nhiên là Giang sư huynh cảm thấy rất vui vẻ, cho nên đã hai lần lỡ lời gọi hẳn tên Dịch Bạch Đường.
Là chủ khảo trong ban giám khảo của Trù vương tranh bá lần này cùng với cao tầng của Hiệp hội đầu bếp, bình thường ông ta vô cùng chú ý để tránh hiềm nghi, thái độ trong cuộc thi tại Tiểu tùy viên lần trước chính là minh chứng rõ ràng nhất.
Nhưng bây giờ, Giang sư huynh đã hoàn thành mục tiêu cuối cùng của mình trong Trù vương tranh bá: Vì thầy của mình làm một bữa thịnh yến xưa nay chưa từng có.
Bởi vậy ông ta hơi thất thố, từ đầu đến cuối đều cười híp cả mắt, ngay cả hành vi đồi phong bại tục tay trong tay nói chuyện giữa ban ngày ban mặt của Thương Hoài Nghiên và Dịch Bạch Đường ông ta cũng có thể mắt nhắm mắt mở cho qua.
Trên mặt cậu nhóc mập mới trang điểm được một nửa, hiện giờ lại ngồi lại ghế một lần nữa, cảm khái vô cùng, lòng tràn đầy ao ước: "Đổng đại sư thật là lợi hại, vậy mà còn mời được lãnh đạo cấp quốc gia đến trao giải, trước đây luôn cho rằng chỉ có những vấn đề liên quan đến khoa học kĩ thuật quan trọng mới có được vinh dự này, ai ngờ còn có cả "giải thưởng cống hiến đặc thù", tên của giải thưởng này thật là đặc biệt, trước giờ tôi cũng chưa bao giờ nghe đến..."
Giang Tuyết lườm một cái, lại nhìn vào gương tự mình trang điểm.
Dịch Bạch Đường nhàm chán tiếp tục lâm vào suy nghĩ xem đồ ăn của mình còn có chỗ nào không đúng.
Chỉ có Giang sư huynh cười híp mắt nhìn cậu nhóc mập, càng nhìn càng thấy yêu thích, càng thích càng ngắm, chỉ còn mỗi việc dịu dàng dùng tay véo hai cái má béo ị của cậu nhóc là không làm thôi.
Lúc này cậu nhóc mập cũng phát hiện ra điểm không đúng từ phản ứng của mọi người.
"Chờ đã, thái độ của mấy người là sao, lẽ nào..."
"Tên của giải thưởng này đúng là khá đặc biệt." Giang sư huynh cố ý dừng lại một lát, "Bởi vì phần bỏ phiếu này là do Quốc vụ viện, là giải thưởng được những chuyên gia trong nước lập nên vì Đổng đại sư. Đồng thời, sau lần trao giải này cũng sẽ không làm thành giải thưởng thường quy."
Trên mặt cậu nhóc mập ngạc nhiên và ngỡ ngàng: "Vậy, vậy..."
"Lại còn muốn trao một giải thưởng như vậy, tôi thấy đầu bếp đó cũng phảu có ít nhất một món ăn được liệt kê trong danh sách quốc gia." Giang sư huynh nở một nụ cười hòa ái, giọng nói hạ xuống thật thấp để khiến cho mình khiêm tốn một tí, thế nhưng nụ cười trên mặt ông ta rõ ràng đang giống như một đóa hoa nở rộ từ lâu rồi ~ Cậu nhóc mập rên một tiếng: "Cho nên sau đó làm thế nào để các đầu bếp đấu với vua đầu bếp?!"
"Bây giờ nói đến cái này còn quá sớm đó!" Cuối cùng Giang Tuyết cũng lên tiếng, "Không phải trước đó chúng ta còn phải đấu một trận, người thắng cuối cùng mới có tư cách đối mặt với vua đầu bếp đúng không?"
Dứt lời, bầu không khí thoải mái đông lại trong phút chốc, tiếp theo là trầm xuống, cậu nhóc mập và Giang Tuyết liếc mắt nhìn nhau, từ trong mắt đối phương nhìn thấy thứ mình mong muốn, lúc này mới chợt hiểu bản thân và đối phương chính là quan hệ cạnh tranh có ta thì không có ngươi.
Bọn họ lại nhìn về phía Dịch Bạch Đường ngồi bên cạnh, cùng phát hiện ra đối phương chẳng có cảm xúc gì, quả nhiên, cậu ta cũng muốn dốc hết sức để chiến thắng giống như mình!
5' đồng hồ yên tĩnh.
Dịch Bạch Đường bỗng nhiên hoàn hồn: "Sao thế, thi đấu bắt đầu rồi à?"
Hai người khác: "..." Thật giống một quyền đánh vào bông, thật là đáng ghét nha!
"Đại khái là còn khoảng 10' nữa thì xong. Sau đó sẽ có 5' nghỉ ngơi rồi trận đấu của các cậu sẽ bắt đầu." Lúc này Giang sư huynh cũng coi như thu liễm lại bản thân đang bay giữa không trung, nói với mấy người ở đây.
Tiếp theo, ông ta nhìn xuống đồng hồ đeo tay, liếc mắt ra hiệu với Thương Hoài Nghiên.
Thương Hoài Nghiên thấy ổn hơn cũng thôi, đứng lên khẽ mỉm cười: "Sư huynh, chúng ta cùng đi đi, để thời gian và không gian cho bọn họ, để bọn họ làm tốt bước chuẩn bị cuối cùng."
Làm như tôi và cậu rất quen không bằng.
Trên mặt Giang sư huynh không biểu hiện cảm xúc gì đi ra phía ngoài, cũng không thể không bi quan đoán: Hiện giờ người này đã cùng với Dịch Bạch Đường lắc lư qua lại trước mặt sư phụ mà không xảy ra vấn đề gì. E rằng tương lai mình với cậu ta sẽ rất... Thôi thôi, tốt xấu gì thì cậu ta cũng không khiến cho người ta cảm thấy chán ghét!
Hai người cùng rời khỏi phòng nghỉ của các tuyển thủ, lại vòng qua non nửa vòng trong hội trường, đi về phía cửa sau của hội trường.
Dọc theo đường đi, Thương Hoài Nghiên cảm thấy khá ngạc nhiên: "Lần này chỉ có 3 người này tham gia thi đấu phụ gia? Lúc quảng cáo trên TV, tôi nhớ là điều kiện thi đáu phụ gia khá rộng, ít nhất là người thắng trong Trù vương tranh bá đều có thể tham gia."
Giang sư huynh kinh ngạc: "Việc này Bạch Đường không nói cho cậu biết?"
Thương Hoài Nghiên: "Chuyện này... Bạch Đường có thể chú ý đến cái này à?"
Giang sư huynh ngẫm lại: "Đúng là sẽ không quan tâm." Ông ta bỗng nhiên nở nụ cười, "Có phải cậu đã đánh giá sai địa vị của sư phụ không? Đừng nghe Bạch Đường suốt ngày treo lão đầu trên miệng để gọi, trong giới đầu bếp, không có ai là không biết đến tên của người..." ông ta mang theo ý tứ sâu xa, "Điều kiện đúng là không sai nhưng không phải ai cũng có can đảm đến đây..."
Bọn họ đến cửa sau hội trường trao giải, Giang sư huynh đẩy cánh cửa gỗ dày nặng ra, mang theo Thương Hoài Nghiên lặng lẽ tiến vào hiện trường, cũng tìm chỗ trống phía sau ngồi xuống.
Giang sư huynh nói tiếp: "Ví dụ như người thắng cuộc trong Trù vương tranh bá lần này đi..."
Người phía trước bỗng nhiên quay đầu: "Nói gì tôi đấy?"
Hai hàng người liếc mắt nhìn nhau.
Người phía trước quét mắt liếc nhìn Thương Hoài Nghiên một cái, có phần chua xót: Lớn lên thật đẹp, quần áo phối hợp tốt, vẫn còn mùi nước cạo râu...
Thương Hoài Nghiên cũng nhìn đối phương, nhìn thấy một gương mặt thường xuất hiện trong trương chình TV mà Dịch Bạch Đường hay xem: Khoảng 30 tuổi, hình dáng anh tuấn, người đạt huy chương vàng trong Trù vương tranh bá, được đánh giá rất cao trong lần khiêu chiến vua đầu bếp của thi đấu phụ gia.
Ừm, người thật và người trong ti vi nhìn qua cũng không khác nhau lắm.
Bộ dáng không tồi, trang phục cũng được.
Đối với giới đầu bếp cũng coi như hiếm có, cho dù là Dịch Bạch Đường cũng là ỷ vào bản thân có nội tình tốt để dằn vặt lung tung.
Trong lòng Thương Hoài Nghiên yên lặng đánh giá.
Có điều... Nói sau lưng lại bị người nghe thấy, cũng thật lúng túng.
Thương Hoài Nghiên nhìn về phía Giang sư huynh nhưng chỉ thấy ông ta bình chân như vại: "Nói là tuy rằng cậu giành giải nhất của Trù vương tranh bá nhưng lại sống chết không dám chạm mặt với sư phụ."
"Ai —— "
Chỉ nghe một tiếng thở dài, người đoạt huy chương vàng cười khổ lắc đầu.
"Trù nghệ của vị kia, không phải tất cả các đầu bếp đều có thể thưởng thức. Giành giải nhất của Trù vương tranh bá đã là rất tốt rồi, đối với quy hoạch trong mấy năm qua của tôi mà nói thì như vậy là đủ rồi, tạm thời không cần thử nghiệm cảm giác lấy trứng chọi đá."
Giang sư huynh không khách khí nói một câu: "Đạo bất đồng bất tương vi mưu."
Người đoạt giải lập tức nở nụ cười, lúc này lại có vẻ hơi hờ hững, chỉ duy trì tôn trọng cơ bản chứ không trả lời.
Bàng quan chốc lát, Thương Hoài Nghiên đã tỉnh táo lại.
Hóa ra là như vậy...
Giang sư huynh cũng không chỉnh lại người này, chỉ nói với Thương Hoài Nghiên: "Cậu vẫn luôn ăn đồ ăn tiểu sư đệ nấu đúng không? Tuy rằng đồ ăn tiểu sư đệ nấu hiện tại còn chưa hoàn toàn kế thừa được hương vị của sư phụ, thế nhưng hẳn là cũng có đầu mối của một vài quan điểm... bọn họ đều có tính biệt lập rất mãnh liệt. Có phải sau khi ăn đồ ăn họ nấu xong, trong một khoảng thời gian rất dài, ít nhất là 2-3 ngày sẽ cảm thấy cho dù ăn bất cứ thứ gì cũng không phải là hương vị kia?"
"Đây là đối với thực khách bình thường."
"Còn đối với đầu bếp mà nói, phản ứng của bọn họ càng mãnh liệt hơn, tố chất tâm lý chỉ cần hơi thấp thôi, sau khi ăn đồ ăn sư phụ nấu rất có thể sẽ đánh mất tự tin nấu ăn của mình, không chỉ không tiến lên được mà còn thụt lùi sau vài năm, ngay cả trình độ vốn có của mình cũng không đạt đến."
"Cho nên từ sau khi sư phụ về hưu, ngoài việc nấu ăn cho mình và Bạch Đường ra thì rất hiếm khi cầm dao."
Nói đến đây, Giang sư huynh cảm khái vô cùng, đối với một đầu bếp đứng đầu mà nói thì không có thực khách, không thường cầm dao đối với bản thân sẽ là một việc chua xót đến nhường nào.
"Vị kia tất nhiên là một hiện tượng kì tích của giới đầu bếp, thế nhưng trên thế giới này nhiều người như vậy, cứ coi như vị kia mỗi ngày đều nấu ăn thì có thể làm được đồ ăn cho bao nhiêu người chứ? Chẳng bằng nâng mức độ lên đến mức lớn nhất có thể để cho toàn bộ thực khách đều được ăn món ăn đó sẽ càng có ý nghĩa hơn đúng không?" Người giành huy chương vàng không nhịn được lên tiếng, hắn còn hỏi Thương Hoài Nghiên, "Cậu thử nghĩ lại hương vị hàng ngày cậu được ăn xem... tôi nói không sai chứ?"
Thương Hoài Nghiên nở nụ cười: "Không sai. Có điều tôi cũng không cảm thấy hành vi của tiên sinh đây cùng với lời anh nói có gì liên hệ với nhau."
Người đoạt huy chương vàng: "..." Hắn hừ nhẹ một tiếng, "Sự nghiệp của mình còn không thể phát triển thì làm thế nào để giúp được giới đầu bếp phát triển?"
Thương Hoài Nghiên cười không nói. Việc này y và người trong giới đầu bếp bình thường nói thì cũng thôi đi, mọi người đều là người làm ăn, đánh giá ai còn không biết tâm tư của ai cơ chứ?
Huống hồ người trong giới đầu bếp hiển nhiên cũng không dễ bị lừa như thế.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Bầu Trời Tươi Sáng Vì Có Em Kề Bên
2. Người Cũ Đường Mới
3. Tiểu Quỷ Nằm Trên
4. Qua Sông Hái Sen
=====================================
Giang sư huynh nhìn chằm chằm vào người đoạt huy chương vàng, chậm rãi nói: "Khánh Vĩ. Thư sơn hữu lộ cần vi kính, học hải vô nhai khổ tác chu*."
(*Núi sách vở có đường, con đường ấy chính là siêng năng; biển học vấn vô bờ bến, phải lấy sự gian khổ làm thuyền thì mới có thể vượt qua được._ theo dharmasite.net)
Người đoạt huy chương vàng không dám đối diện với Giang sư huynh, yên lặng đứng dậy rời khỏi hiện trường.
Thương Hoài Nghiên thấy người rời đi rồi mới thấp giọng nói chuyện với Giang sư huynh: "Ngài biết anh ta?"
Giang sư huynh không phản đối: "Địa phương này cũng chỉ lớn bằng bàn tay, còn có ai không biết ai chứ. Có điều cậu ta..." ông ta thở một hơi dài, "Cậu ta cũng là một thiên tài. 4 năm trước ta từng thử giới thiệu cậu ta cho ân sư."
Tiếng nói vừa dứt, loa lớn bốn phía bên trong bỗng nhiên vang lên giọng nói gạn đục khơi trong của MC: "Hiện giờ, chúng ta bắt đầu bước vào cuộc so tài thứ nhất của Thi đấu phụ gia..."