Lưu Manh Trong Mộng

Chương 14



"Đừng phiền tôi, tôi đang cố gắng để thi cùng một thành phố với cậu đây."

Dù nói vậy, cậu ấy vẫn liên tục gửi tin chúc ngủ ngon.

"Đi ngủ sớm, sáng mai tôi mua bánh rán trái cây cho cậu ăn."

Buổi tối tan học, tôi phát hiện trong WeChat có một vài tin nhắn chưa đọc của Ôn Ôn.

Đều là do cô ấy gửi vào buổi chiều.

Cô ấy hỏi tôi.

"Chiêu Chiêu, cậu cũng thích Quý Thời phải không?"

Tiếp theo là một tin nhắn thoại.

Giọng cô ấy rất nhẹ, nhưng lại đang cười.

"Vậy thì tớ sẽ không thích anh ấy nữa, vì..."

"Tớ thích Chiêu Chiêu hơn."

Mũi tôi cay cay, cô gái ngốc nghếch này.

Cô ấy đang nghĩ gì vậy?

Tôi vội vàng trả lời tin nhắn của cô ấy, nhưng Ôn Ôn không trả lời, gọi điện lại cũng không ai nghe máy.

Tôi hoảng sợ, lập tức gọi taxi đến bệnh viện.

Nhưng khi tôi vào phòng bệnh, chỉ thấy giường trống không.

Ôn Ôn đâu rồi.

Tôi hỏi bác gái bên cạnh.

"Bác ơi, cô gái ở giường số 12 đi đâu rồi ạ?"

Bác gái thở dài.

"Đứa trẻ này gần đây tình trạng không tốt, chiều nay còn khóc suốt, vừa rồi đột nhiên ói máu, được đưa vào phòng cấp cứu."

"Chỉ số của cô ấy gần đây không ổn, cơ thể cũng rất yếu.”

“Hôm qua là cháu gọi video call với cô ấy đúng không? Cô ấy còn thoa một chút son má hồng, bảo là sợ cháu thấy cô ấy như vậy sẽ lo lắng."

Đầu óc tôi trống rỗng, đồ đang cầm trên tay cũng rơi xuống đất.

Đó là quyển truyện tranh mà tôi mua ở vỉa hè vài ngày trước, là bộ truyện mà Ôn Ôn thích nhất.

Khi tôi chạy đến cửa phòng cấp cứu, nhìn thấy một gia đình ba người đứng trong hành lang.

Bố mẹ và em trai của Ôn Ôn.

Dù người đang nằm trong phòng cấp cứu giữa ranh giới của sự sống và cái c.h.ế.t là Ôn Ôn, nhưng bố mẹ cô ấy lại bận rộn an ủi đứa em trai đang làm nũng.

"Ngoan, chờ thêm chút nữa nhé."

"Con đã đói lắm phải không? Lát nữa ba dẫn con đi ăn nhà hàng, muốn ăn gì, thịt nướng nhé?"

"......"

Tôi nhìn họ với ánh mắt lạnh lùng.

Nếu không phải là người trong cuộc, tôi cũng sẽ nghĩ đây là một cảnh tượng rất ấm áp, cha con tình cảm.

Nhưng tất cả đều được xây dựng trên nỗi đau của Ôn Ôn.

Mẹ Ôn Ôn thấy tôi trước.

"Chiêu Chiêu?"

Bà ta ấy thở dài, rồi mới nói đến Ôn Ôn.

"Chiều nay không biết sao cứ khóc mãi, cuối cùng nôn ra một ngụm máu, rồi ngất đi."

Bà ta nhíu mày, nhưng giọng điệu nghe chẳng buồn bã chút nào.

"Nhưng Chiêu Đệ ngất xỉu cũng không phải lần đầu, nên chắc sẽ sớm ra thôi."

Bà ta nặng lòng khuyên tôi.

"Chiêu Chiêu, bình thường cũng giúp bác nhắc nhở Chiêu Đệ nhé, cháu cũng biết đấy, bệnh này không chữa được.”

“Bác đã thảo luận với con bé, muốn đón con bé về nhà, mua cho con bé một ít đồ ăn, quần áo, sau đó dẫn đi dạo.”

“Cháu nói xem, như thế còn hơn là cuối cùng cả người cả của đều mất trắng đúng không?”

"Nhưng con bé không đồng ý, Chiêu Đệ, con bé..."

"Im đi!"

Tôi nghẹn ngào hét lên.

"Đừng gọi tên cô ấy!"

Ôn Ôn ghét cái tên của mình nhất.

Cô ấy có một họ rất hay, họ Ôn, nhưng tên cô ấy là Chiêu Đệ.

Thật khó tưởng tượng, ở thời đại này, vẫn thực sự có cô gái nào đặt cái tên như vậy.

Trong mười năm đầu đời của cô ấy, cái tên này chứa đựng mong muốn của bố mẹ về đứa con thứ hai là con trai.

Đến năm cô ấy mười tuổi, gia đình cuối cùng cũng có thêm một đứa con trai, cái tên này lại trở thành tài sản để họ khoe mẽ với người khác.

Xem này, chọn cái tên này tốt thật, thực sự đã "gọi" được một cậu con trai quý giá.

Biết đó là điểm đau của cô ấy, nên tôi chỉ gọi cô ấy là Ôn Ôn.

Ôn Ôn.

Nghe có vẻ giống cô ấy, nhẹ nhàng, tốt đẹp.

Em trai Ôn Ôn cầm điện thoại của cô ấy lướt lung tung, tôi không thể nhìn được nữa và giật lấy.

Định sẽ cất đi, nhưng vô tình thấy màn hình.

Là cuộc trò chuyện của cô ấy với Quý Thời.

Chiều nay, Quý Thời chủ động thêm cô ấy vào WeChat.