Qua màn hình, tôi cảm nhận được niềm vui mỗi khi cô ấy gõ từng chữ.
Cho đến khi... Quý Thời thực sự nói với cô ấy: Xin lỗi, người tôi thích là Lâm Chiêu Chiêu. Sau hai phút, Ôn Ôn trả lời anh ta.
"Thật ư? Em cũng rất thích Chiêu Chiêu."
Cô ấy lại hỏi.
"Vậy Chiêu Chiêu có thích anh không?"
Quý Thời: "Cô ấy đã từ chối tôi."
Ôn Ôn luôn là cô gái rất thông minh.
Chỉ cần suy nghĩ một chút, cô ấy liền hiểu được mục đích Quý Thời thêm cô ấy vào WeChat.
"Cô ấy từ chối anh, là vì em sao?"
Quý Thời: "Tôi hy vọng cô có thể thuyết phục cô ấy."
Quý Thời: "Chúc cô sớm hồi phục, nhưng tình cảm đều rất ích kỷ, xin lỗi."
Ôn Ôn gửi một biểu tượng cười nhẹ.
"Em hiểu, em sẽ thuyết phục cô ấy."
Quý Thời: "Cô, đừng trách cô ấy."
"Tất nhiên là không."
Ôn Ôn trả lời rất nhanh.
"Sao em có thể trách cô ấy được, bởi vì em thích cô ấy hơn thích anh."
Cuộc trò chuyện kết thúc ở đây.
Ngoài cảm giác tức giận, tôi còn thấy đau lòng khủng khiếp.
Chắc chắn cô ấy đã hiểu lầm rồi.
Khóc cả buổi chiều, cô ấy chắc chắn rất buồn.
Bên ngoài phòng cấp cứu, gia đình ba người kia đang bàn luận xem lát nữa sẽ đưa con trai cưng đi ăn gì.
Còn tôi, trong lòng cầu nguyện.
Hãy để Ôn Ôn bình an.
Tôi sẵn sàng đánh đổi tất cả để có được điều đó.
Khi bác sĩ đưa ra thông báo nguy kịch lần thứ hai, đôi chân tôi trở nên lạnh lẽo và mềm nhũn.
Tôi không biết mình đã chờ đợi bao lâu, chỉ biết rằng đã chờ đến khi chân tê cứng, đến khi bố Ôn dẫn em trai cô ấy đi đến cửa hàng hamburger mới mở gần bệnh viện.
Chờ đợi...
Tôi ngồi co ro trong hành lang, thì thấy đôi giày quen thuộc xuất hiện trong tầm nhìn.
Tôi ngẩng đầu lên, là Chu Dã.
Cậu ấy cúi xuống trước mặt tôi, thở hổn hển như thể đã chạy khắp bệnh viện mới tìm thấy tôi.
"Nhắn tin cho cậu mà cậu không trả lời, tôi lo cậu có chuyện gì."
Nhìn thấy ánh sáng đèn trong phòng cấp cứu, anh không hỏi gì, chỉ đưa cho tôi một chai nước đã mở và hỏi nhỏ.
"Cậu có đói không?"
Tôi lắc đầu.
Chu Dã không hỏi thêm, chỉ ngồi bên cạnh tôi, chờ đợi cùng tôi.
Mỗi giây phút chờ đợi bên ngoài cửa đều đầy căng thẳng.
Tôi rất sợ.
Tôi và Ôn Ôn đã cùng nhau học chung một lớp từ thời tiểu học, trong suốt mười một năm, chỉ có nhau là bạn thân thiết nhất.
Cô ấy chiếm lĩnh một phần ba cuộc đời tôi hiện tại.
Như cô ấy và Quý Thời đã nói.
Cô ấy thích Quý Thời không phải không có thật.
Nhưng so với Quý Thời, chắc chắn cô ấy thích tôi hơn.
Tôi cũng vậy.
"Người nhà của Ôn... Chiêu Đệ là ai?"
Tôi bật dậy nhưng lại nhớ mình không có quyền, vội vàng chỉ về phía người mẹ của Ôn Ôn đang ngồi trên ghế.
"Là bà ấy!"
"Bà ấy là mẹ của bệnh nhân."
Bác sĩ tháo khẩu trang, nói những lời mà ta thường thấy trong các bộ phim truyền hình.
Xin lỗi, bọn họ đã cố gắng hết sức.
Hãy chuẩn bị hậu sự.
Bệnh nhân muốn gặp mọi người lần cuối, hãy ở bên cạnh cô ấy đến phút cuối cùng.
Tôi như bị sét đánh.
Chu Dã kịp thời đỡ lấy tôi, nhẹ nhàng vỗ về vai tôi nhưng không nói gì.
Tôi thậm chí không biết mình đã vào đó như thế nào.
Tôi thấy Ôn Ôn.
Cô ấy nằm đó, gầy gò bé nhỏ, khuôn mặt còn trắng hơn cả bức tường phía sau.
Nhưng vẫn cố gắng mỉm cười với tôi.
Tôi bước đi cứng nhắc, nắm lấy tay cô ấy.
"Ôn Ôn..."
Tôi muốn gọi cô ấy, nhưng không thể phát ra tiếng nào.
Nhưng tôi biết, cô ấy không còn nhiều thời gian.
Tôi nắm tay cô ấy.
"Tớ không thích Quý Thời, tớ đã có người mình thích rồi."
"Và tớ cũng sẽ không bao giờ thích cùng một người con trai với cậu."
"Mãi mãi không bao giờ."
Ôn Ôn giật mình, sau đó cười.
Cô ấy khó khăn mở miệng.
"Làm tớ khóc cả buổi chiều... Tớ không buồn vì anh ấy thích cậu. Nếu tớ là con trai, thì tớ cũng sẽ thích Chiêu Chiêu."
"Là tớ tưởng rằng... mình đã làm phiền hai người, khiến cậu từ chối người mà mình cũng thích vì tớ..."
Tôi không kìm được nước mắt.
Phía sau, mẹ Ôn Ôn không hề tiến lên.
Tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y cô ấy.
"Ôn Ôn, cậu còn ước nguyện gì không?"
Cô ấy lắc đầu.
Ánh mắt nhẹ nhàng quét qua mẹ Ôn Ôn phía sau tôi, thậm chí không dừng lại.