“Không không không!” Đối mặt câu hỏi của Thần Nhứ, Cảnh Hàm U trả lời ngay. “Chỉ cần được ở bên nàng, nơi nào cũng tốt.”
Khóe miệng Thần Nhứ hơi cong lên, nàng cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, cố ý bày ra vẻ mặt nghiêm túc. “Ta phải nhắc nhở nàng, chúng ta đã xuất sư. Nếu muốn trở lại Phi Diệp Tân sống quãng đời còn lại, dựa theo quy củ của thư viện, nhất định phải từ bỏ tất cả thân phận. Tới lúc đó, chúng ta đều không phải là công chúa, sau lưng cũng không có một quốc gia ủng hộ. Nàng hãy nghĩ kỹ.” Thân là người thừa kế Chưởng viện gắng sức bồi dưỡng, vẫn luôn trợ giúp Chưởng viện quản lý thư viện, Thần Nhứ hiểu rõ mỗi một quy định của thư viện.
Cảnh Hàm U thờ ơ nhún vai. “Thế thì sao? Ta không quan tâm danh hiệu công chúa.”
Thần Nhứ gật đầu, âm thầm thở dài nhẹ nhõm. Dù nàng hiểu rõ Cảnh Hàm U, biết Cảnh Hàm U sẽ không hối hận. Nhưng khi Cảnh Hàm U xác nhận lại lần nữa, nàng vẫn cảm thấy vui vẻ. “Hàm U, ta sẽ cố gắng kết thúc trận chiến này trong vòng nửa năm. Nếu có chỗ nào quá đáng, mong nàng có thể thông cảm.”
Cảnh Hàm U nhíu mày. “Nàng còn có chiêu bài lúc sau? Nửa năm?” Nàng lắc đầu, “Thời gian quá ngắn, nàng vốn không có cách dùng tiền bạc lật đổ nước ta.”
Thần Nhứ đi đến trước người Cảnh Hàm U, cúi xuống nói khẽ: “Đó là chuyện của ta. Ta đã nhận được thư của sư phụ. Lão nhân gia chê chúng ta hành động quá chậm, trách cứ ta một trận ra trò. Nửa năm là thời hạn ngài ấy cho ta, nếu ta không thể kết thúc trận chiến này đúng thời hạn, sao còn có mặt mũi về Phi Diệp Tân gặp sư phụ.”
Sắc mặt Cảnh Hàm U cũng thay đổi. Nàng bắt lấy tay Thần Nhứ, khó khăn nuốt ngụm nước bọt, “Sư tỷ, nếu không… chúng ta đổi chỗ đi. Sư phụ quá đáng sợ, chúng ta tìm một nơi thanh tịnh, đừng về Phi Diệp Tân."
Thần Nhứ bị dáng vẻ sợ hãi của nàng chọc cười. Một đầu ngón tay chọc cái trán của Cảnh Hàm U. “Nói lời ngốc nghếch gì đó? Sư phụ chỉ có hai người đệ tử là chúng ta, chúng ta không quay về giúp ngài ấy, còn có ai giúp được đây?” Đối với Chưởng viện, Thần Nhứ kính nể và cảm kích từ đáy lòng.
“Có rất nhiều người giúp được sư phụ, là chính ngài ấy chướng mắt." Cảnh Hàm U nhỏ giọng lẩm bẩm.
“Sư phụ cả đời kiêu ngạo. Dù làm việc gì cũng là thuận lợi. Tính tình của ngài ấy có thể hiểu được, hơn nữa, mặc dù sư phụ nhìn có vẻ rất hung dữ với nàng, trong lòng vẫn chân chính quan tâm nàng.” Thần Nhứ có thể lý giải sự vất vả của Chưởng viện. Lúc trước mình mới vào Phi Diệp Tân, còn không phải bị sư phụ gây khó dễ đủ đường. Khi đó nàng mới có năm tuổi.
“Ta biết. Nhưng ta muốn sư tỷ quan tâm hơn.” Cảnh Hàm U vươn tay kéo Thần Nhứ vào lòng.
Thần Nhứ đang muốn giãy giụa, lại phát hiện lần này Cảnh Hàm U rất ngoan, chỉ là đặt đầu lên vai nàng, tiếng nói nhẹ như nỉ non. “Thần Nhứ, ta thật sự rất nhớ nàng.”
Trái tim vốn cứng rắn của Thần Nhứ lập tức mềm nhũn. “Ta cũng vậy.” Tay nàng cũng vòng quanh eo Cảnh Hàm U. Hai người cứ như vậy an tĩnh ôm nhau. Trong phòng không ái muội, chỉ có dịu dàng thắm thiết.
“Vẫn là mùi trên người nàng thơm nhất.” Cảnh Hàm U giống như mê muội mà ngửi ngửi hương cỏ Uẩn Kết trên người Thần Nhứ.
“Tay của nàng sao lại bị thương?” Tối hôm qua hai người đều vội vàng, lúc này Thần Nhứ mới chú ý trên tay phải của Cảnh Hàm U có một vết thương rõ ràng, là do kiếm gây ra.
Cảnh Hàm U nhìn theo ánh mắt Thần Nhứ về phía tay mình, qua loa nói, “Lúc luyện kiếm không cẩn thận bị thương.”
“Thật không?” Thần Nhứ không tin. Nàng ở bên Cảnh Hàm U hơn một năm, cũng không thấy Cảnh Hàm U yêu luyện kiếm. Võ công đến cảnh giới như hai người, phần lớn là gắng sức tu tập nội lực.
“Ta lừa nàng làm gì?” Cảnh Hàm U nói đến đây thì ấm ức. “Nàng không ở bên cạnh ta, lúc không trầm tư suy nghĩ để đánh trận chiến ngân lượng với nàng, ta chỉ có thể luyện kiếm tiêu khiển."
“Bị thương thì tại sao không băng bó lại?” Thần Nhứ không khỏi oán giận nói.
“Đau lòng?” Cảnh Hàm U dương dương đắc ý hỏi.
Thần Nhứ quay đầu nhìn biểu cảm vô liêm sỉ của nàng, đột nhiên đưa tay dùng lực...
“A a a a!” Cảnh Hàm U ôm tay kêu to. “Thần Nhứ, hơn nửa năm không gặp, sao nàng lại xuống tay với ta ác như vậy?”
“Chỉ là muốn nói cho nàng, giả bộ đáng thương là vô dụng.” Thần Nhứ không chút nể nang gõ trán Cảnh Hàm U. “Muốn ở bên ta thì hãy lấy ra bản lĩnh, ta không muốn giữa nàng và ta lưu lại tiếc nuối.”
Cảnh Hàm U rốt cuộc thu biểu cảm vui cười, nghiêm chỉnh lại. “Ta biết.”
Mặc dù ngoài miệng nói đến quyết tuyệt, Thần Nhứ rốt cuộc vẫn mềm lòng. Ba ngày này hai người hầu như không ra khỏi phòng, cả ngày quấn quýt bên nhau.
Gặp nhau khó ly biệt lại càng khó *. Gặp nhau lúc ngọt ngào làm ly biệt trở thành một chuyện vô cùng thống khổ. Cảnh Hàm U tựa ở cạnh cửa, nhìn Thần Nhứ giúp nàng sửa sang từng món đồ, như là thê tử hiền lành đưa tiễn trượng phu sắp đi xa.
* Trích từ bài “Vô đề (Tương kiến thì nan biệt diệc nan)” của Lý Thương Ẩn.
“Trước khi chiến tranh kết thúc, nàng đừng tới nữa.” Thần Nhứ đưa nàng đi ra ngoài.
“Nàng lo lắng ta sẽ gặp nguy hiểm?” Cảnh Hàm U kì kèo không chịu lên ngựa.
Thần Nhứ gật đầu. “Tóm lại nàng phải nghe ta.”
“Được. Ta nghe nàng." Cảnh Hàm U liên tục ngắm nhìn nữ tử trước mặt, trên khuôn mặt thanh lệ chất chứa sự mỏi mệt không nói ra được, nhưng vẫn biểu hiện ra dáng vẻ dịu dàng nhất ở trước mặt nàng. “Ta sẽ không để nàng dễ dàng phục quốc thành công.”
Thần Nhứ cười, dịu dàng không thấy, thay vào đó là kiêu ngạo. “Để xem nàng có bản lĩnh này không."
Cảnh Hàm U cũng cười. Nàng xoay người lên ngựa, lần nữa quay đầu nhìn Thần Nhứ, “Nàng phải bảo trọng.”
“Nàng cũng vậy.”
Dù lưu luyến không rời thế nào thì cuối cùng vẫn phải chia xa. Hai người rất mau nhìn thấu, mỗi lần ly biệt của các nàng cũng là vì ngày sau nắm tay đến già. Tất cả đều có ý nghĩa.
Cảnh Hàm U đi. Bóng dáng biến mất trong màn đêm. Thần Nhứ về phòng thu dọn xong đồ vật của mình, ra khỏi phòng, đi ra ngoài đã thấy Thẩm Oánh lái một chiếc xe ngựa dừng ở ngoài cửa.
“Công chúa, xe ngựa thoải mái hơn chút.”
Lời của Thẩm Oánh làm Thần Nhứ hơi đỏ mặt. Qua ba ngày hồ đồ, bây giờ cơ thể của nàng đúng là vô cùng mệt mỏi, ngồi xe ngựa đương nhiên sẽ tốt hơn cưỡi ngựa.
Thần Nhứ lên xe ngựa, tựa đầu vào vách xe, nghiêng người nói chuyện với Thẩm Oánh. “Cô vẫn luôn ở gần đây?”
Thẩm Oánh lắc đầu. “Thuộc hạ không dám đến quá gần, sợ bị người khác phát hiện hành tung. Buổi sáng hôm nay mới đi qua."
Thần Nhứ nhạy bén chú ý vấn đề trong lời nói. “Cô cố ý tìm tới, là có việc ư?”
“Công chúa, Thái tử điện hạ đã bắt đầu tìm người." Đây mới là nguyên nhân chủ yếu Thẩm Oánh tới đây.
“Về thành Thiên Dĩnh đi.” Thần Nhứ nói xong, tựa vào vách xe bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.
Xe ngựa một đường tiến lên. Ra khỏi lãnh thổ Hồng châu, Thẩm Oánh không tiện đi theo nữa. Thần Nhứ không muốn có người biết hành tung của mình, bèn bỏ xe ngựa cưỡi ngựa đi đường.
Một đường phong trần nhưng vẫn bình an. Tiến vào Bồng Châu lại gặp phải phiền toái. Thần Nhứ nhìn vòng tròn năm người bao vây mình, nghĩ ngợi rồi cất cao giọng hỏi: “Ngũ Âm Kiếm?”
“Không hổ là đệ tử đầu của Chưởng viện Phi Diệp Tân, rất có kiến thức.” Một nam tử cao gầy trầm giọng nói.
Trong lòng Thần Nhứ hơi động. Người tới chỉ ra thân phận giang hồ của nàng, chẳng lẽ là trả thù vì giang hồ? Nhưng nàng đã rời thư viện xuống núi hơn bốn năm, theo lý thì ân oán của thư viện không liên quan gì tới nàng. Hơn nữa với tính tình của sư phụ nàng, được mấy người có can đảm trả thù Phi Diệp Tân?
“Các ngươi muốn gây sự với Phi Diệp Tân, hay là gây sự với nước Dịch?” Thần Nhứ đều có lý do, có lập trường gánh chịu phiền phức ở hai phương diện này. Nhưng phải làm rõ mục đích của đối thủ mới có thể đoán ra thân phận của kẻ chủ mưu phía sau.
“Có khác nhau à?” Nam tử cao gầy hỏi.
“Có.” Thần Nhứ vặn cổ tay một chút. “Điều đó quyết định ta nên bắt sống các ngươi, hay là giết chết cả bọn.”
Một tên lùn bên cạnh cười lạnh nói: “Dịch Già Thần Nhứ, ngươi tự tin mình có thể thắng năm huynh đệ bọn ta?”
Thần Nhứ nhìn năm người xung quanh một chút, “Ta không cần thắng năm người các ngươi. Chỉ cần phá Ngũ Âm Kiếm Trận của các ngươi, các ngươi liền không đáng để lo.” Tay nắm kiếm của Thần Nhứ run lên một cái, rất lâu rồi không có loại chiến ý khuấy động này. Nàng là đệ tử lớn của thư viện Phi Diệp Tân, trong lòng cũng kiêu ngạo giống sư phụ nàng. Tuy nhiên, sự kiêu ngạo của Chưởng viện là từ trước tới giờ không che giấu, sự kiêu ngạo của nàng thì là kín đáo. Từ khi luyện thành Niết Bàn Tâm Pháp khôi phục nội lực, nàng vẫn chưa thi triển hết sức. Nàng không thể nào không kiềm lực lúc so tài với Cảnh Hàm U, nàng tin tưởng Cảnh Hàm U cũng vậy.
Ngũ Âm Kiếm Trận, lúc ở thư viện Thần Nhứ từng nghe sư phụ đề cập. Xem như một kiếm trận tương đối khó giải quyết, nhưng không phải không có kẽ hở.
“Phá trận như thế nào?” Năm đó Thần Nhứ từng hỏi.
Chưởng viện nhìn nàng, “Vi sư sẽ không nói cho con. Chờ con gặp, tự mình tìm cách phá trận đi.”
Thần Nhứ là người cực kỳ thông minh, nàng biết sư phụ yêu thương mình. Không nói cho nàng phương pháp phá trận có nghĩa là sư phụ tin tưởng nàng có thể phá trận.
Bão cát cuốn lên, che khuất mắt người.
Ngũ Âm Kiếm Trận phát động. Kiếm Liệt Thiên của Thần Nhứ đã ra khỏi vỏ, một vệt hào quang lóe lên trên bầu trời giữa bão cát cuồn cuộn. Ngũ âm là Cung Thương Giốc Truỷ Vũ. Kiếm trận này chính là một giai điệu, năm người hợp tấu rất ăn ý.
Thần Nhứ trái chống phải ngăn, trong lúc nhất thời cũng bị năm người phối hợp làm cho hơi rối ren. Năm người mừng rỡ trong lòng, tăng tốc độ vận chuyển kiếm trận. Lúc này nếu cẩn thận nghe, thế mà có thể nghe được kiếm trong tay năm người phát ra âm thanh khác nhau. Thần Nhứ chính là đang làm như thế. Nàng cố gắng bảo vệ mình không bị thương, đồng thời nghe kỹ tiếng động năm thanh kiếm phát ra. Rất nhanh, khóe môi nàng vẽ ra ý cười. Kiếm Liệt Thiên chỉ xéo lên trời, một vệt hào quang rơi xuống, điềm lành rực rỡ.
Dẫn Thiên Lam Hà.
Hào quang đầu tiên tấn công về phía Vũ, lúc sau chuyển hướng Cung, hai tên này miễn cưỡng né tránh, động tác đã chậm hơn một bước. Kiếm Liệt Thiên của Thần Nhứ đâm về phía Thương, người kia không ngờ Thần Nhứ tới nhanh như vậy, lùi lại rất xa mới khó khăn tránh được mũi kiếm. Mục tiêu kế tiếp của Thần Nhứ lại là Cung. Vài kiếm này mặc dù không làm hắn bị thương, nhưng tiết tấu của Ngũ Âm Kiếm Trận đã bị đánh loạn. Cung vừa né một kiếm, lúc này đã không còn sức lùi lại, Giốc ở bên liền tới hỗ trợ. Kiếm trận của năm người lập tức hoàn thành hoán vị biến hóa. Lần nữa phát động, hoàn toàn khác biệt với vừa rồi.
Thần Nhứ nhíu mày. Hào quang vốn ngưng tụ trên mũi kiếm yếu đi không ít. Nàng đột nhiên không muốn kết thúc trận đấu nhanh như thế. Hiếm khi gặp được đối thủ biết chơi nhạc, vừa nghe nhạc vừa luyện kiếm, cũng là một việc rất nhã nhặn.