Một trăm chiêu qua đi, Ngũ Âm Kiếm Trận đã đổi đến khúc thứ tư. Thần Nhứ lại càng lúc càng thành thạo điêu luyện. Nàng đã học tất cả những khúc này ở thư viện Phi Diệp Tân. Phu tử dạy nhạc trong thư viện Văn sư phó Văn Huyền Ca am hiểu nhiều giai điệu các nước. Có nhiều bài ngay cả người nước đó còn chưa từng nghe qua, Văn sư phó cũng có thể thuần thục diễn tấu. Ở phương diện âm luật, Thần Nhứ cam bái hạ phong.
Lại qua hai mươi chiêu, Thần Nhứ rõ ràng bản lĩnh của đối phương chỉ tới đây. Kéo dài thêm nữa chỉ đơn giản là nghe thêm mấy bài nhạc thôi. Mũi kiếm của nàng tỏa hào quang rực rỡ, lúc đối phương tấu khúc thứ năm, nàng đã vượt lên trước mà nhập cuộc.
Khúc nhạc thứ năm - “Quan Sơn Nguyệt”.
Đây là giai điệu lưu truyền rộng rãi trong dân gian nước Dịch, nói về tướng sĩ ở biên cương. Thần Nhứ quen thuộc đến mức chỉ nghe vài thang âm đầu tiên đã kết luận là “Quan Sơn Nguyệt”, lập tức quyết tâm phá trận.
Trạng thái sức khoẻ của Thần Nhứ vào lúc này cũng không tốt, mấy ngày liền đi đường làm cho thể lực vốn hao phí của nàng một mực không được bổ sung, bây giờ lại chiến đấu thời gian dài như vậy, nội lực của nàng có chút theo không kịp. Tuy nhiên vẫn đủ để phá trận. Kiếm Liệt Thiên dẫn lam hà trên chín tầng trời đánh về phía Thương. Mấy người khác vung kiếm đến giúp, Thần Nhứ thu kiếm tránh né. Đợi đến khi Thương xuất kiếm, nàng lại lần nữa đâm kiếm về phía hắn. Lặp đi lặp lại mấy lần, Thương đã không còn sức tái chiến. Thần Nhứ lấy sức vốn dùng để đối phó năm người đi đối phó một mình Thương, người này lập tức cảm thấy áp lực đột ngột tăng. Mặc dù bốn người khác sẽ liều mạng viện trợ, đến cùng không chống đỡ được công kích mà hắn tiếp nhận. Thương rốt cuộc bị Thần Nhứ đâm bị thương mà ôm lấy cổ tay, kiếm rơi xuống đất. Như vậy Ngũ Âm thiếu một, không thể thành khúc nữa. Thần Nhứ nhanh chóng đánh bại tất cả bọn hắn.
“Tại sao không giết bọn ta?” Nam tử cao gầy ôm lấy cổ tay của mình tức giận hỏi.
“Các ngươi được ai phái tới?” Thần Nhứ lau mồ hôi trên mặt. Thắng được năm người này, nàng cũng không nhàn hạ.
“Quy tắc giang hồ, bọn ta không thể nói.” Nam tử cao gầy ưỡn ngực, bộ dáng thà chết chứ không chịu khuất phục.
Thần Nhứ lắc đầu. “Ta hiểu quy tắc giang hồ. Cùng là người trong giang hồ, ta sẽ không làm các ngươi khó xử. Kẻ phái các ngươi tới bây giờ đang ở trong thành Thiên Dĩnh, đúng không?”
Nam tử cao gầy không nói gì. Tên lùn bên cạnh lại hơi biến sắc.
Thần Nhứ nhìn tên lùn một chút, tiếp tục hỏi: “Hắn quả thật sai các ngươi giết ta?”
Sắc mặt tên lùn lại là trắng nhợt. Nam tử cao gầy nói, “Không sai. Giết chết ngay tại chỗ!”
Thần Nhứ gật gật đầu. “Các ngươi không nói, mà là chính ta đoán được, đây không tính là phá quy tắc giang hồ. Nể tình cùng thuộc võ lâm, ta không giết các ngươi. Thế nhưng không có lần sau. Mặt khác...” Thần Nhứ lộ ra vẻ tươi cười ngây thơ. “Nếu là giang hồ trả thù, chuyện này ta sẽ báo cho Phi Diệp Tân. Các vị hẳn phải biết, sư phụ ta có thể không tốt tính như ta.”
Thần Nhứ lên ngựa rời đi. Năm người nhìn nhau, đều cảm thấy mây đen ngập đầu. Nghĩ đến vị Chưởng viện bao che nhất của thư viện Phi Diệp Tân, lại nghĩ tới Thần Nhứ là đồ đệ Chưởng viện thích nhất, năm người đều cảm thấy mình chán sống mới đồng ý tìm Thần Nhứ gây phiền phức. Bọn hắn không sợ Thần Nhứ, nhưng vị Chưởng viện sau lưng Thần Nhứ, thực sự có quá ít người trong giang hồ dám vỗ ngực nói không sợ.
Trong thành Thiên Dĩnh, tất cả vẫn như cũ.
Trong hoàng cung, Thái tử Dịch Già Tề nghe nói Thần Nhứ trở về thì tự mình ra nghênh đón. Thân phận của Thần Nhứ không tiện công khai, cho nên cũng không có nghi trượng gì.
“Di Mẫn đi đường có bình an không?” Dịch Già Tề quan tâm hỏi.
“Coi như hữu kinh vô hiểm.” Nụ cười của Thần Nhứ ấm áp như gió xuân.
Dịch Già Tề gật đầu. “Vậy là tốt rồi. Muội bôn ba một đường chắc cũng mệt nhọc, chi bằng nghỉ ngơi thêm mấy ngày.”
Thần Nhứ cúi người, “Tạ ơn Thái tử quan tâm. Có chuyện muốn thương lượng với Thái tử.”
“Muội nói.” Thái tử vốn đang đứng dậy, nghe lời này thì lại ngồi xuống.
Thần Nhứ cũng ngồi xuống. “Tộc nhân của chúng ta vẫn luôn ở nước Vân, mặc dù không nguy hiểm về tính mạng, nhưng dù sao phải nhờ nước Vân bảo vệ. Một khi xuất hiện biến số ngoài ý muốn, ai chắc nước Vân sẽ không trở thành nước Lịch thứ hai? Vì vậy ta đề nghị mau chóng đưa tộc nhân về nước.”
Từ khi khởi binh, Dịch Già Tề chưa từng nói về chuyện tộc nhân. Thần Nhứ biết rõ hắn đang suy nghĩ gì, cũng không đề cập. Chẳng qua hiện nay... Thần Nhứ đương nhiên không so đo công lao sau khi phục quốc, nhưng cũng không có thói quen bị người ức hiếp mà không đánh trả.
Dịch Già Tề nhíu mày, “Đây là việc nên làm. Nhưng Di Mẫn à, giữa nước Vân và nước Dịch chúng ta là nước Lịch, tộc nhân của chúng ta già trẻ đều có, phải về nước bằng cách nào?”
Nếu Thần Nhứ dám nhắc tới thì dĩ nhiên đã có phương án. “Không thể đi qua nước Lịch. Ta có thể nhờ nước Vân phái binh đi đường vòng đưa tộc nhân qua, bên chúng ta cũng phái binh đi cùng lúc. Chỉ cần không thông qua lãnh thổ nước Lịch, nước Lịch sẽ không làm to chuyện một cách không đáng, gây thù hằn với nhiều người.”
Lời này nghe thì đơn giản, nhưng tại sao nước Vân phải phái binh hộ tống? Tại sao nước khác phải cho mượn đường? Ở giữa quốc gia và quốc gia thì có hữu nghị gì? Đơn giản chỉ là lợi ích. Dịch Già Tề do dự một chút, rồi vẫn hỏi: “Muội đã tính toán xong cả, cần ta làm cái gì?”
Thần Nhứ cười một tiếng, “Lẽ nào Thái tử đã quên ta không thể lộ diện. Những sự tình này đều cần lấy danh nghĩa của Thái tử để thương lượng với nước Vân và nước khác. Vân Tĩnh công chúa Phùng Tĩnh Tô của nước Vân là đồng môn của ta, cũng có chút giao tình với ta. Ta có thể viết một lá thư nhờ muội ấy hỗ trợ, thế nhưng đại sự quốc gia, chung quy lấy lợi ích làm đầu.”
“Lợi ích?” Dịch Già Tề đã sớm ngờ tới, lại vẫn làm như không biết. “Lợi ích gì?”
“Nước Dịch còn có cái gì?” Thần Nhứ bày ra vẻ mặt vô tội. “Đơn giản là chút tiền bạc. Thái tử cũng nên biết, nếu không có kho báu nhiều thế hệ nước Dịch tích góp, nước Vân sao phải giúp chúng ta đánh trận chiến ngân lượng này?”
Dịch Già Tề nghe đến đó cũng yên tâm. Nước Dịch cái khác không có, tiền bạc thì luôn luôn rất nhiều. Nếu có thể dùng tiền mua thái bình, hắn vẫn rất tình nguyện.
“Việc này ta sẽ xử lý. Di Mẫn muội vừa mới trở về, nghỉ ngơi cho tốt đi. Ta thấy sắc mặt của muội không tốt, mấy ngày nay không nên quá vất vả.” Dịch Già Tề nói rồi đứng dậy, lúc đi tới cửa dường như mới nghĩ đến cái gì, lấy ra một bình sứ nhỏ từ trong ngực áo. “Suýt nữa quên mất, dược cục vừa mới chiết xuất ra nước cỏ Uẩn Kết, muội thích nhất cái này.”
Đôi mắt Thần Nhứ sáng lên. Cơ thể của nàng được cỏ Uẩn Kết thấm vào mới có thể thay da đổi thịt. Tuy nhiên trong khoảng thời gian về nước, nàng bề bộn nhiều việc kẹt giữa nhiều chuyện hỗn loạn, không có sức lực chăm sóc chính mình. “Thần Nhứ tạ ơn Thái tử quan tâm.”
Cảnh Hàm U trở lại thành Tinh Lam, bị Hoàng hậu đổ ập lên đầu một trận trách cứ. Nàng đã sớm dự liệu được nên cũng không để trong lòng. Hoàng hậu khiển trách nửa ngày, làm cho bản thân tức giận quá độ, thấy Cảnh Hàm U vẫn mang dáng vẻ dửng dưng thì cũng không còn sức lực để giận nữa.
“Nhu Gia, con là công chúa. Dù hồ đồ thế nào thì vẫn phải bảo vệ ranh giới cuối cùng của một công chúa. Phản quốc thông đồng với địch, loại tội danh này một khi bị phát hiện, ngay cả mẫu hậu cũng không giữ được con.”
“Nhi thần biết.” Vẻ mặt Cảnh Hàm U vẫn không hề thay đổi. Nàng biết Hoàng hậu khổ tâm, cũng biết làm con cái phải hiếu thuận. Thế nhưng bản lĩnh kinh thiên vĩ địa nàng học được, cùng với ván cược dựa vào quốc gia với Thần Nhứ, đều không phải thứ nữ nhân cả ngày lâm vào hậu cung tranh đấu như Hoàng hậu có thể hiểu được. Thân là con gái, nàng không đáp lời mẫu thân biện bạch cái gì, nàng cũng không muốn biện bạch gì cả.
Người hiểu ta thì nói lòng ta ưu sầu, người không hiểu ta, hỏi rằng ta đang tìm kiếm gì? [1]
Ra khỏi cung Đoan Hoa, Cảnh Hàm U ngoài ý muốn gặp được Thái tử, rất rõ ràng, Thái tử đang chờ nàng.
“Thái tử có việc?”
Thái tử cau mày, tựa hồ có chuyện phiền lòng. “Nhu Gia, ta tới tìm muội là vì bệnh của Thái tử phi. Thuận Ân quận chúa ra tay, muội là đồng môn sư tỷ muội của nàng ta, có lẽ có thể cứu mạng Thái tử phi.”
“Cứu mạng?” Cảnh Hàm U thầm giật mình. “Nghiêm trọng đến vậy ư?”
Thái tử gật đầu. “Chúng ta vừa đi vừa nói.”
Hai anh em một đường đi đến cung Đức Xương. Trên đường, Thái tử nói về triệu chứng gần đây của Thái tử phi Lục Lăng Hàn. Hiện tượng chảy máu của Lục Lăng Hàn càng ngày càng nghiêm trọng, bây giờ chỉ có thể nằm trên giường nghỉ ngơi.
Cảnh Hàm U tiến vào gian phòng của Lục Lăng Hàn xem xét, cũng giật nảy cả mình. Chỉ qua một khoảng thời gian không gặp, sắc mặt Lục Lăng Hàn trắng như tờ giấy, hốc mắt lún sâu, tứ chi khô gầy, gần như đã không có hình người.
Thái tử đứng tại cửa không đi vào, hắn trông thấy sự kinh ngạc trong ánh mắt Cảnh Hàm U, nói. “Nhu Gia, bổn cung biết Thái tử phi làm rất nhiều chuyện sai, nể mặt bổn cung, nếu muội có thể cứu thì hãy mau cứu nàng ta đi.”
Cảnh Hàm U đi tới giữ chặt cổ tay Lục Lăng Hàn dò xét bên trong một chút, lập tức bị kinh hãi. Trong nội lực của Lục Lăng Hàn có một luồng Hàn Băng Chân Khí trì trệ không xuống, cố định ngay phía dưới đan điền. Nếu tiếp tục kéo dài, Lục Lăng Hàn sẽ không sống được bao lâu. Lần này Thần Nhứ xuống tay thật sự độc ác, không lưu lại chút thể diện nào.
Lục Lăng Hàn tỉnh lại từ cơn hôn mê, nhìn thấy Cảnh Hàm U tựa như người chết chìm bắt được một khúc gỗ nổi, gắt gao tóm lấy không buông tay. “Công chúa! Công chúa! Ta biết ta sai rồi! Van cầu người mau cứu ta! Thuận Ân quận chúa nói sẽ cứu ta! Nàng ta thật sự đã nói! Thế nhưng nàng ta đi rồi, van cầu công chúa mau cứu ta! Ta thật sự biết sai, ta không dám nữa!” Nhất thời, nước mắt nước mũi của Lục Lăng Hàn đều chảy xuống, mặt mày vô cùng chật vật.
Cảnh Hàm U nhíu mày, “Ngươi bình tĩnh một chút, nếu không ta cũng không thể cứu ngươi.”
“Được! Ta bình tĩnh!” Lục Lăng Hàn không còn ồn ào, thế nhưng cơ thể của ả vẫn run rẩy không ngừng.
Cảnh Hàm U nắm chặt cổ tay ả, độ một chút chân khí đi vào thăm dò, phát hiện Thần Nhứ quả nhiên sử dụng Hàn Băng Chân Khí mà Giang Phong Mẫn luyện. Nhưng điều này sao có thể? Thần Nhứ vẫn luôn đi theo Chưởng viện học tập, lúc nào học được võ công của Giang Phong Mẫn?
Cảnh Hàm U là chân chính được Giang Phong Mẫn chỉ điểm, càng thêm quen thuộc phương pháp hành khí của Hàn Băng Chân Khí. Nàng nhanh chóng dùng nội lực của mình xua tan Hàn Băng Chân Khí trong cơ thể Lục Lăng Hàn, Lục Lăng Hàn dường như cũng cảm nhận được, thở phào một cái.
“Ta đã giúp ngươi loại trừ tất cả Hàn Băng Chân Khí trong cơ thể ngươi. Thứ khác ta không dám hứa chắc, nhưng cái mạng này cuối cùng vẫn giữ lại được.” Cảnh Hàm U đứng lên nói.
“Đa tạ ơn cứu mạng của công chúa!” Lục Lăng Hàn không đứng dậy nổi, chỉ có thể gật đầu nói.
Cảnh Hàm U lại không lĩnh tình. “Nhớ kỹ ngươi hứa hẹn gì với Thần Nhứ. Lần này ta nể tình Thái tử mà cứu ngươi, nếu lại để cho ta biết ngươi có ý đồ xấu, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
Cơ thể Lục Lăng Hàn yếu ớt, chỉ có thể liên tục gật đầu.
Cảnh Hàm U ra khỏi phòng, nhìn thấy Thái tử đứng tại hành lang. “Không ngờ lần này Thái tử sẽ đích thân ra mặt.” Thái tử Cảnh Đồng chưa bao giờ là người có tình cảm. Lần này lại phá lệ vì Thái tử phi.