"Ta cũng muốn!" Thất công chúa nói, cười hì hì nhìn Diệp Lãng.
"Đi đi, ta đâu còn chỗ nào cho ngươi ôm đâu, nếu không hun cái thay thế cũng được." Diệp Lãng nói, bây giờ ngoài cái đầu toàn bộ đều bị hai nữ nhân ôm lấy.
"Tốt!" Thất công chúa sạch sẽ lưu loát hôn Diệp Lãng một cái, đương nhiên không phải hôn môi, chỉ là hôn nhẹ khuôn mặt Diệp Lãng mà thôi.
"..., ta chỉ nói giỡn thôi, mấy ngày rồi ta đâu có rửa mặt!" Diệp Lãng ngơ ngác nói, cũng không trách hắn được, hai ngày nay hắn đều ở trong này, mà trong này thực rõ ràng không có một chút công cụ tẩy rửa nào.
"..." Thất công chúa trầm mặc, sau đó phun ra: "Phi phi, tiểu bại hoại nhà ngươi lại trêu ta!"
"Ta không có, đây chỉ là ngoài ý muốn mà thôi..." Diệp Lãng ngượng ngùng nói.
Lúc này Diệp Lãng mới bớt thời gian quét mắt toàn bộ căn phòng: "Các ngươi đều ở đây, tốt quá, như vậy ta cũng không phải đi tìm nữa, ta còn lo lắng tìm không thấy được các ngươi, còn có, đáng ra các ngươi không nên xuất hiện ở đây chứ nhỉ?"
Diệp Lãng không rõ, rõ ràng mình đi chậm hơn bọn họ rất lâu, sao lại đến trước được? Kỳ thật lý do rất đơn giản, Diệp Lãng ở chung với các Dong Binh, luôn luôn chạy đi, mà đám người Diệp Thành Thiên phải thoát khỏi sự đuổi bắt, rồi lại ứng phó với lời mời của những người khác cho nên chậm hơn Diệp Lãng rất nhiều. Đọc Truyện Online Tại http://thegioitruyen.com
Trở về căn phòng, sau khi quét mắt một vòng xong, Diệp Lãng đang muốn thu hồi ánh mắt, nhưng rất nhanh sau đó hắn đã cảm thấy có chỗ là lạ...
Trong nháy mắt ánh mắt Diệp Lãng tập trung đến một người, không, phải nói là hai người, hắn giãy ra khỏi cái ôm của tỷ tỷ và mẫu thân, nhìn một người...
Chính là nữ Vũ Giả kia!
"Mạn Địch, ngươi bắt mụ béo làm gì?" Thanh âm Diệp Lãng có điểm lạnh, đơn giản là hắn nhìn thấy nữ Vũ Giả kia kề kiếm vào cổ Chân Tiểu Yên.
Nữ Vũ Giả này đúng là Mạn Địch tỷ!
Nguyên bản Diệp Lãng vẫn gọi nàng là Mạn Địch tỷ, bất quá lúc này nhìn thấy nàng bắt lấy Chân Tiểu Yên, hắn cũng trực tiếp xóa đi chữ tỷ kia.
"Ta..." Nhìn thấy Diệp Lãng lạnh giọng với mình, Mạn Địch tỷ có điểm ủy khuất, mình là vì hắn mới làm thế, ai mà biết hắn là Diệp Lãng trong truyền thuyết kia.
"Mặc kệ là vì nguyên nhân gì, thả nàng ra!" Diệp Lãng thực không khách khí nói.
Mạn Địch tỷ càng ủy khuất, mà kiếm của nàng cũng buông ra, Chân Tiểu Yên rất đơn giản thoát ly khỏi trạng thái bị bắt cóc, kỳ thật vừa rồi Mạn Địch tỷ đã nghĩ thả nàng, biết đại thiếu gia chính là Diệp Lãng, Chân Tiểu Yên là hảo bằng hữu của Diệp Lãng, nàng còn bắt Chân Tiểu Yên làm gì!
Có điều vì sự tình rất đột nhiên làm nàng quên mất!
"Mụ béo, ngẩng đầu lên..." Chân Tiểu Yên đi đến trước mặt Diệp Lãng, Diệp Lãng bảo nàng ngẩng đầu lên, nàng cũng nhu thuận nghe theo.
"Chảy máu, may mà cái này cũng không sao, sẽ không để lại sẹo." Diệp Lãng nhẹ nhàng quơ tay qua vết máu trên cổ Chân Tiểu Yên, chỉ thấy theo động tác của tay hắn, vết máu biến mất!
Thậm chí ngay cả một chút dấu vết cũng không có, giống như nó chưa từng xuất hiện vậy, điều này làm cho mọi người cảm thấy có điểm thần kỳ, bất quá ngẫm lại về luyện kim thuật của tiểu tử này cũng cảm thấy bình thường lại.
"Diệp Lãng, ngươi không thể trách Mạn Địch tiểu thư nha, vừa rồi là nàng muốn cứu ngươi mới bắt ta để trao đổi, nàng lại không biết thân phận của ngươi, cũng không biết chúng ta là bằng hữu!" Chân Tiểu Yên vẫn nâng đầu, không biết mình có thể thả xuống hay không, vẫn duy trì tư thế đó nói.
Nàng không hy vọng Diệp Lãng hiểu lầm người đối xử tốt với hắn, như vậy quả thật quá tàn nhẫn với Mạn Địch tỷ.
"Hóa ra là vậy, tốt lắm, ngươi có thể cúi đầu." Diệp Lãng coi như hiểu được dụng ý của Mạn Địch tỷ, có lẽ vì Chân Tiểu Yên cũng không có việc gì, cho nên hắn nhận lỗi nói: "Mạn Địch tỷ, vừa rồi thật có lỗi, ta hiểu lầm ngươi! Còn có, cám ơn ngươi đã chiếu cố ta mấy ngày nay, bây giờ ta đã tìm được người muốn tìm, sẽ không làm phiền ngươi nữa!"
"Không cần tạ lỗi, cũng không cần nói cám ơn, đây là ta phải làm, cũng là chức trách của Dong Binh chúng ta." Mạn Địch tỷ lắc đầu, chậm rãi trả lời.
"Ta hiểu, ngươi là một người hết sức tuân thủ lời hứa, bất quá ta vẫn chưa rõ, vừa rồi ta cũng không có nguy hiểm, vì sao ngươi phải mạo hiểm bắt cóc mụ béo?" Diệp Lãng có chút khó hiểu.
"Đại thiếu gia à, ngươi không nguy hiểm là thật, nhưng sao chúng ta biết được? Lúc ấy bọn họ không nói hai lời liền 'mời' ngươi đi rồi, hai ngày nay lại không có một chút tin tức nào, ai biết có gặp chuyện hay không?" Mạn Địch tỷ có điểm tức giận nói.
"Không phải ta đã nói chơi với bọn họ vài ngày, các ngươi cứ đi tiếp, không cần lo lắng cho ta sao?" Diệp Lãng nói.
"Chúng ta cứ việc đi? Nếu chúng ta mặc kệ ngươi, liệu ngươi có đuổi theo được không? Có lẽ ngươi lại chạy về quá. Còn có, ngươi bảo sao chúng ta không lo lắng được, ngươi..." Mạn Địch tỷ nói tiếp.
"Mạn Địch tiểu thư, không cần thảo luận mấy vấn đề này, ngươi vĩnh viễn không chiếm được kết quả đâu!" Thất công chúa lắc lắc đầu, ngăn cản Mạn Địch tỷ.
"Ừ, hắn là một tiểu hỗn đản mơ mơ hồ hồ, ngươi dây dưa với hắn cũng chẳng được gì." Diệp Lam Vũ gật đầu tán thành, hỏi tiếp: "Đệ đệ, vì sao ngươi bị bọn họ mời đến đây, có phải ngươi làm chuyện xấu gì không?"
"Cũng không làm gì a, ta chỉ thấy một sòng bạc, sau đó nhất thời hứng khởi, muốn thua ít tiền nên đi vào." Diệp Lãng nói.
Thua ít tiền? Có phải ngươi nói nhầm không, hẳn là thắng ít tiền mới đúng chứ.
Người không biết tính cách của Diệp Lãng sẽ cảm thấy hắn nói lộn rồi, mà người biết thì ngược lại, tiểu tử này vì thua tiền đấy!
"Có phải kết quả là ngươi thắng không?" Thất công chúa đoán, nếu không phải thắng thì hẳn sẽ không bị Cao Phi quốc vương mời đến.
"Đúng vậy, ta thắng, còn thắng cả cái sòng bạc của người ta..." Diệp Lãng gật đầu hồi đáp, cũng rất luyến tiếc kết quả này.
"..." Mọi người không nói nên lời, cũng không biết vận khí của tiểu tử này ra sao nữa, cứ như vậy mà thắng cả một cái sòng bạc của người ta.
Mà lúc này hai mắt Thất ca lại tỏa sáng, tán dương nói: "Thập Tam, tốt lắm, như vậy chúng ta lại nhiều ra một cái sản nghiệp!"
"Sòng bạc... Cái sòng bạc đó gọi là Chí Tôn sòng bạc phải không?" Hạ nhân hỏi.
"Ta không nhớ rõ lắm, hình như là vậy, lại hình như không phải..." Làm sao Diệp Lãng nhớ cái này được, hoặc là nói, căn bản hắn không biết, không chú ý cái này.
"Nhất định là Chí Tôn sòng bạc, đó là sản nghiệp của bệ hạ, có lẽ vì thế hắn mới mời ngươi đến để đánh bạc, muốn thắng lại sòng bạc, đồng thời cũng muốn giải cơn nghiện cờ bạc." Hạ nhân tiếp tục nói.
"Hóa ra là như vậy, trước ta còn tưởng hắn phát hiện thân phận của ta nên mới theo các ngươi lại đây, kết quả hắn không nói thêm lời nào liền cá độ với ta, đánh thì đánh, bản thiếu gia còn chưa bao giờ sợ ai!" Diệp Lãng vỗ ngực nói.
Từ những lời của Diệp Lãng, Mạn Địch tỷ mơ hồ phát hiện, kỳ thật Diệp Lãng bảo mình không cần lo lắng là vì không muốn liên lụy đến mình, muốn bọn mình thoát đi trước.