Luyện Kim Cuồng Triều

Chương 261: Chiếc đũa hiện lên (1)




Lúc này đám người kia lại có một nhận thức mới về Diệp Lãng, đó là một người có chút mơ hồ, đương nhiên, sau đó bọn họ sẽ biết không phải là chút mơ hồ mà rõ ràng là một quỷ mơ hồ.

Bất quá tính cách này sẽ làm bọn hắn càng ủng hộ Diệp Lãng hơn, không để người khác đi lừa Diệp Lãng bởi bọn họ cảm thấy Diệp Lãng rất dễ bị lừa.

Tuy rằng sau đó cũng chứng minh những người đánh chủ ý lên người Diệp Lãng thường xuyên sẽ tự tìm khổ, bị Diệp Lãng đẩy vào cảnh quẫn bách, nhưng Diệp Lãng lại không giống loại người phẫn tư cật lão hổ, giống như trùng hợp ngoài ý muốn mà thôi điều này làm bọn hắn càng thêm buồn bực.

"Xa phu này sao lại như vậy cơ chứ, thu tiền lại chạy, lần sau ta chỉ đưa trước một ít, không đưa hết, đến nơi rồi trả hết sau!" Diệp Lãng đã bị xa phu ném hai lần nên hắn cảm thấy mình nên sửa lại phương thức trả tiền một chút.

Mọi người trầm mặc, cái này dường như không có quan hệ gì với việc ngươi có ứng tiền trước hay không, cho dù ngươi không đưa một phân tiền thì dưới tình huống như vậy, kết quả cũng thế mà thôi!

"Vậy công tử, người có thể đi đường sao?" Người đen gầy hỏi hắn sợ Diệp Lãng và tiểu Nhị tay chán yếu ớt, không thể đi đường dài được, mà bây giờ bảo bọn hắn đi đâu tìm xe ngựa đâv.

"Ừ, đi thôi! Dẫn đường a! ~" Diệp Lãng gật đầu nói hắn cũng không phải loại người thân kiêu nhục quý, hắn từng đi bộ qua vài trăm dặm, thậm chí xa hơn, mà tiểu Nhị thì càng không cần phải nói.

Sau khi Diệp Lãng trả lời, mọi người liền mang Diệp Lãng đi về phía thành trấn gần nhất, mà Diệp Lãng bị bọn họ vây vào giữa, bắt chuyện.

Trong khi nói chuyện phiếm, Diệp Lãng càng thêm hiểu biết tình huống chuyện này, hiểu được hơn ngàn người này bất quá chỉ là một phần nhỏ mà thôi, người chạy nạn tối thiểu phải mười vạn.

Những người này di cư xem ra sẽ mang đến gánh nặng rất lớn với Thánh Thành, đồng thời cũng sẽ mang đến ảnh hưởng rất lớn cho Ngả Lạp Đế Quốc.

Cùng lúc đó, Diệp Lãng cũng nghe đến rất nhiều chuyện của Mai Lạp Quận, là văn hóa dân tộc hay sự tình đáng giận của lĩnh chủ gì gì đi nữa cũng có cả.

Đối với chuyện của lĩnh chủ, Diệp Lãng nói một câu: "Các ngươi cũng không cần hận hắn, sau khi hắn mất đi các ngươi thì cũng sẽ không có ngày lành gì đâu."

Người đen gầy kia vẫn ở bên cạnh Diệp Lãng, đáp lời: "Bọn họ vẫn có thể tiếp tục khoái hoạt, không có chúng ta thì bọn họ sẽ càng vui vẻ, bọn họ cho rằng chúng ta chỉ là dân đen thôi"

"Sao ngươi ngốc như vậy, không có đám dân chúng bình dân như các ngươi thì sao hắn có thể duy trì chính quyền? Đến lúc đó cho dù Hoàng Đế của các ngươi thật sự không chém bọn hắn thì bọn hắn cũng vẫn chết thật thảm." Diệp Lãng nói "Nếu ta là Hoàng Thượng của các ngươi, nhất định sẽ bắt bọn hắn tiếp tục ở đó, tuyệt không để bọn hắn rời đi, cũng sẽ không tiếp viện gì cả."

"Vì sao?"

"Ngươi thử nghĩ mà xem, không có các ngươi thì ai làm sinh sản ở Mai Lạp Quận? Thiếu một hai vạn đã có vấn đề rồi bây giờ thiếu hơn mười vạn, không có lương thực sinh ra thì cho dù bọn hắn có tồn lương cũng ăn mãi sẽ hết mà thôi! Ý, ta muốn thông tri Thất ca, hắc hắc..."

Diệp Lãng đột nhiên nghĩ ra một chiêu, có thể kiếm tiền cho Diệp gia, lại có thể trừng phạt lĩnh chủ kia. Bâv giờ ở Mai Lạp Quận đại bộ phận đều là quý tộc phú hào, còn có những dân chạy nạn không thoát khỏi đó được!

Bây giờ chỉ cần cho người thu mua hết lương thực bên kia, sau đó dùng giá cao hơn bán lại cho bọn hắn thì nhất định sẽ thoải mái hơn cả giựt tiền, đồng thời cũng có thể phái người thu mua đất đai bốn phía, hiện tại nhất định sẽ rất tiện nghi, sau đó lại nâng độ phì của đất vài năm, dưỡng béo vài loại lương thực thì lúc đó lại có thể giựt tiền rồi, không, là kiếm tiền...

Đương nhiên Diệp Lãng cũng sẽ phái người an bài những bình dân ở đó, để bọn hắn trông coi đất đai của chính mình.

Vốn kế hoạch này chỉ cướp đi được một phần nhỏ, những không ngờ sau này lại có thể thành công một cách viên mãn, Diệp gia cơ hồ quét sạch tài phú của Mai Lạp Quận, cũng có được hơn ngàn mẫu ruộng tốt!

Cái này ngoài sự phối họp hoàn mỹ của đám người Thất ca Tam ca, còn có Hoàng Đế Ngả Lạp Đế Quốc vô tình giúp đỡ nữa, giống như Diệp Lãng nói Hoàng Đế quả thật vẫn để bọn người kia sống ở Mai Lạp Quận, có điều chặt đứt đường cung cấp cho quận mà thôi.

Bởi vậy mà làm cho người của Diệp gia thắng cả đôi đường.

Có lẽ đây là trừng phạt của trời cao!

Dọc theo đường đi, bởi Diệp Lãng và tiểu Nhị bị vây vào giữa nên người ở ngoài nhìn thấy chỉ vẻn vẹn cho rằng dân chạy nạn bình thường mà thôi gần đây lúc nào họ cũng nhìn thấy nên cũng không lấy làm lạ.

Nhưng mà một ít dân chạy nạn đơn độc nhìn thấy đều chui vào đám người này, như vậy ít nhất có thể chiếu ứng lẫn nhau. Đương nhiên, cũng có một số người cảm thấy một mình thì càng dễ sống sót hơn nên cũng không đi theo đại bộ đội.

Những người này tự nhiên sẽ không ai để ý tới, dọc theo đường đi, những dân chạy nạn sắp chết đói mới là đối tượng bọn hắn quan tâm cho bọn họ thực vật, dẫn bọn họ đi cùng, đây là lực lượng của đại bộ đội.

Tuy rằng ở đây chỉ có một ngàn người, là một phần nhỏ trong số người đang trốn chạy, họ không thể cứu được đại bộ phận, nhưng vẫn cứu được rất nhiều!

Mà công lao này tựa hồ phải quy về Diệp Lãng, nếu không có Diệp Lãng thì chắc là những người này sẽ không đi cứu người đâu, bởi bọn họ ốc còn không mang nổi mình ốc cơ mà.

Cái này cũng làm một số người suy ngẫm, kỳ thật có Diệp Lãng hay không cũng thế, chỉ hơn một ít thực vật mà thôi. Trước đó bọn họ có nhiều hơn nữa cơ, nhưng lại không tổ chức thành đoàn thể đi cứu người thế này.

Điều kiện như nhau, vì sao khi trước không đi cứu người khác mà bây giờ lại có thể? Kỳ thật nguyên nhân rất đơn giản, đó là vì họ chưa từng nghĩ qua, không nghĩ đến mình có thể được cứu, có thể cứu được người khác, chỉ lo tự mình có thể sinh tồn tiếp là được.

Đa phần mọi người đều như vậy, rõ ràng có thể làm được nhưng lại không đi làm để sự tình ngày càng trầm trọng hơn!

Diệp Lãng xuất hiện làm chuyện này thay đổi, hơn nữa trở nên ngày càng tốt, tin rằng đến lúc đó không cần Thánh Thành cứu tế thì bọn họ cũng có thể tự mình sổng sót, còn có năng lực đi giúp người khác nữa.

Cái này quả thật là một biến hóa rất thần kỳ!

"Đi đi, đám dân chạy nạn các ngươi không nên vào thành, uổng hết chừng này cháo rồi tiếp tục đi đường của các ngươi đi, chúng ta đã hết lòng giúp đỡ các ngươi rồi!"

Ở cái thành nhỏ gần nhất kia, tuy cửa thành mở ra nhưng lại không để những dân chạy nạn đi vào. Cũng may là thành nhỏ này có chuẩn bị một ít cháo cho dân chạy nạn, để bọn họ có thể tiếp tục sống sót, có thể tiếp tục đi đường. Nguồn truyện: Truyện FULL

Đối với một thành nhỏ như vậy dường như đã là rất tốt rồi có một vài thành trấn không thèm nhìn đến, chỉ chặn người ngoài cửa, không có chút giúp đỡ gì.

"Kỳ thật chúng ta cũng rất đồng cảm với các ngươi, nhưng chỗ chúng ta thật sự không nuôi nổi nhiều người như vậy!" Đây là lời người phân cháo, cũng là tình hình thực tế của thành nhỏ này.