Luyện Kim Cuồng Triều

Chương 262: Chiếc đũa hiện lên (2)




Rất nhiều người đều như vậy, bọn họ có cái tâm này những lại không có năng lực, nhiều dân chạy nạn như vậy làm sao có thể an trí nổi? Lúc này bọn họ bố thí một chút lương thực đã xem như là đưa than sủi ấm trong ngày tuyết rơi rồi.

Những dân chạy nạn này sở dĩ có thể chống đỡ được đến đây, kỳ thật cũng vì một vài thành thị nổi thiện tâm, cho bọn hắn một chút cứu tế mới có thể tiếp tục đi đến đây. Dù sao trên thế giới này, có người xấu, cũng có người tốt!

"Uống cháo, uống cháo, ta thật đói..." Diệp Lãng đột nhiên phát hiện dường như mình cũng đã lâu không ăn gì, bây giờ lại đặt cháo trước mặt hắn thì tự nhiên hắn phải đến ăn rồi.

Đối với ăn, Diệp Lãng chưa bao giờ ra vẻ, bởi mụ mụ hắn nói lãng phí lương thực sẽ bị trởi phạt, là lỗi nặng, đương nhiên mụ mụ này là ở thế giới kia của hắn.

Long An Kỳ cũng không biết những cái này, nàng là một còng chúa, tuy rằng có khác với những còng chúa bình thường một chút nhưng cũng sẽ không vì ăn mà phát sầu nên cũng không có giác ngộ như vậy.

Diệp Lãng chạy đến chỗ phát cháo, đón lấy một bát, sau đó liền uống vào. Lúc này trên người hắn tuy mặc quần áo tốt nhất nhưng một đường gió cát, hơn nữa tiếp xúc với mọi người nên trở nên không khác với dân chạy nạn là bao. Có chăng chỉ là quần áo hắn vẫn đầy đủ còn dân chạy nạn có chút tổn hại mà thôi.

Ở trên đường, Diệp Lãng từng cứu vài dân chạy nạn sắp chết, lấy y thuật của hắn tất nhiên là không nói chơi rồi cái này cũng làm mọi người biết vị còng tử mà mình đi theo này còn là một y sư, bất quá cũng không biết y thuật của hắn đến trình độ nào mà thôi.

Mà lúc này, nhìn Diệp Lãng uống cháo, rất nhiều người trong lòng đều có cảm giác có lỗi. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Nếu bị đám người Diệp Lam Vũ, nhất là Chân Tiểu Yên nhìn thấy không biết có khóc hay không nữa. Bọn họ vẫn xem Diệp Lãng như bảo bối, mà Chân Tiểu Yên lại ngày ngày chuẩn bị thức ăn tốt nhất cho hắn, bây giờ hắn lại phải chịu khổ như vậy.

Đối với các nàng mà nói Diệp Lãng ăn loại cháo này là một loại khổ, các nàng không thể tiếp thụ được.

Lại là, cái này là cháo cứu người, bao nhiêu người muốn uống một ngụm cũng không có cơ hội, có điều Diệp Lãng có chút bất đồng mà thôi nguyên bản hắn không phải chịu khổ như vậy.

"Còng tử, sao người có thể uống thứ này..." Có người đau lòng nói, đau lòng Diệp Lãng lại giống mình, uống cháo dành cho dân chạy nạn.

Mà cái này cũng vì chính bọn hắn chia hết thực vật.

"Ta không thể uống sao? Nhưng mà ta đói bụng..." Diệp Lãng cầm bát cháo kia, hắn có điểm nghi hoặc, không rõ vì sao mình không thể uống, đây không phải là ai cũng có thể uống sao?

Thực rõ ràng hắn hiểu lầm ý tứ của mọi người, nghĩ đến người khác không cho hắn uống.

"Không phải - không phải là không thể, chỉ là..." Lúc này đám dân chạy nạn đã không thể biểu đạt ý nghĩ của mình nữa, không tìm được lời nào để nói.

Bọn họ nghe thấy Diệp Lãng nói đói mới phát hiện ra từ lúc Diệp Lãng gặp bọn hắn thì chưa từng ăn qua gì cả, mà những người này lại không để ý đến chuyện này.

"Còng tử, không phải không cho người uống, có điều người hẳn là phải ăn thứ tốt hơn nhiều, không nên ăn như chúng ta." Người đen gầy kia nói.

"Không có gì cả, có thể điền đầy bụng là thứ tốt rồi, cháo này làm ta nhớ đến một câu..." Diệp Lãng uống xong bát cháo, lắc đầu nói.

"Câu gì?" Mọi người khó hiểu,

"Chiếc đũa hiện lên, đầu người rơi xuống đất." Diệp Lãng nói.

"?? Là sao?" Thanh âm khàn khàn của người đen gầy vang lên, thay mọi người hỏi.

"Đây là một câu chuyện xưa, cũng vào một nạn đói nọ, triều đình thiết lập những nơi phát cháo cứu nạn thiên tai nhưng có những nồi cháo như nước canh suông nên quan viên giám sát tức giận, hạ lệnh nếu chiếc đũa thả vào trong cháo lại bị nổi lên thì quan viên phụ trách sẽ rơi đầu xuống đất." Diệp Lãng nhìn nồi cháo nói.

"Hiểu được," Mọi người gật đầu, cũng hiểu vì sao Diệp Lãng lại nhớ đến những lời này bởi cháo trước mặt này xem như cháo nhưng cũng phát huy chữ "hiếm" đến tận cùng.

Lúc này người phát cháo không nói gì, từ trong ánh mắt của hắn có thể nhìn thấy một loại phẫn nộ nhưng giận mà không dám nói gì.

"Có thì kiểu gì cũng tốt hơn không, một đám dân chạy nạn còn đòi cái gì?" Người trước đó nói chuyện thật ngang ngược tiếp tục nói đồng thời còn khinh thường nhìn một chút, "Còng tử? Hừ, còng tử trong đám dân đen..."

Những người này cũng chú ý đến xưng hô của mọi người với Diệp Lãng, không rõ sao trong đám người này còn có người được gọi là còng tử, chuyện cứ như đùa ấy.

Xem cách ăn mặc của Diệp Lãng, bọn họ càng thêm khẳng định điểm này.

Lúc này Tiểu Nhị còn ở trong đám người vì Diệp Lãng không có khống chế nàng đến đây, nếu không bọn người này nhất định sẽ tin Diệp Lãng là một còng tử, hơn nữa thân phận bất phàm.

Tiểu Nhị lại được Diệp Lãng bảo hộ thật tốt, thân không nhiễm hạt bụi, ai nhìn cũng cảm thấy nàng là một tiểu thư khuê các.

"Ngươi dám vũ nhục còng tử?" Cả đám người phẫn nộ rồi bọn họ không cho phép bất cứ ai bất kính với Diệp Lãng, nhất là tại thời điểm bọn họ đang cảm động đến rối tinh rối mù này.

"? Không phải hắn đang vũ nhục các ngươi à?" Diệp Lãng mơ màng nói "Vừa rồi hắn gọi các ngươi là dân đen kìa?"

"…"

Uy uy, thiếu gia à, chẳng lẽ ngươi không hiểu thật sao?

"Quên đi, trước tiên các ngươi húp hết cháo ở đây đi đã, đừng lãng phí lương thực!" Diệp Lãng nói với mọi người, tuy hắn không ngại tốn chút tiền mua thực vật những ở đây có nhiều cháo như vậy, không nên lãng phí.

Vẫn câu nói cũ, lãng phí lương thực là không tốt.

Mà những dân chạy nạn gần đó cũng đồng ý điểm này nên bọn họ chuẩn bị ăn cháo trước rồi mới có khí lực để tính sổ với những người này.

Lập tức, hơn một ngàn người uống sạch số cháo kia...

Lúc này cái tên thực ngang ngược kia vỗ vỗ tay, chuẩn bị về thành bởi xem như nhiệm vụ hôm nay đã hoàn thành rồi hắn cũng không cần cả ngày phơi nắng ở đây nữa, mà dường như hắn lại rất coi rẻ đám người Diệp Lãng.

Mà sau đó Diệp Lãng nói một câu làm hắn dừng lại...

"Vào thành!"

Cái gì? Vào thành? Có phải ta nghe nhầm không? Những dân đen này vẫn còn muốn vào thành? Người nọ dừng lại, có chút ngoài ý muốn nhìn Diệp Lãng, hắn nhìn thấy khuôn mặt Diệp Lãng không có chút dao động nào, rất bình thản, giống như nói một chuyện thực bình thường vậy.

Đúng vậy, chính là một chuyện thực bình thường, với Diệp Lãng mà nói quả thật rất bình thường.

"Đứng lại, các ngươi không thể vào thành, các ngươi không nghe ta nói gì à?" Quan viên của thành nhỏ kia hô, trên lý luận hắn hẳn là một quan viên, tuy rằng là một tên quan cực nhỏ những cũng là quan vậy.

Mà theo thái độ của hắn, thực rõ ràng tiểu quan viên này thuộc loại khinh người, chuẩn xác mà nói là khinh thường bình dân, càng không phải nói đến dân chạy nạn như Diệp Lãng.

Đương nhiên, nếu Diệp Lãng một mình đến đây thì thái độ sẽ hoàn toàn khác hẳn.