"Hắc Ngọc Chi Vũ nàv lại thật sự tồn tại hơn nữa còn rõ ràng như vậy nữa..." Diệp Lãng vuốt ve lông chim thiếu nữ, rất cảm khái nói.
Vào lúc này trên mặt thiếu nữ cũng đỏ lên một chút, nàng bị người ta sờ cánh, cảm thấy toàn thân như nhũn ra, không có chút sức lực nào, đây là một loại cảm giác nàng chưa từng trải qua.
Kỳ thật đây cũng là đặc điểm của bộ tộc nàng, cánh chim của họ là khu mẫn cảm, bị người vuốt ve, nhất là người khác phái sẽ làm toàn thân như nhũn ra.
"Diệp Lãng, đừng đụng vào cánh nàng nữa!" Nhị tỷ kịp phản ứng lại liền lập tức kéo tay Diệp Lãng ra, có điểm tức giận nhìn hắn.
"Nhị tỷ, đây là Hắc Ngọc Chỉ Vũ a, là một loại luyện kim tài liệu rất hi hữu không, không phải hi hưu, là tuyệt vô cận hữu!" Diệp Lãng có điểm luyến tiếc nhìn đôi cánh đen của thiếu nữ, hai mắt của hắn sáng lên, bên trong rõ ràng lộ ra ánh sáng dục vọng muốn chiếm lấy làm của riêng.
"Hắc Ngọc Chỉ Vũ? Đó là cái gì?" Nhị Tỷ cùng thiếu nữ trăm miệng một lời hỏi các nàng rất quan tàm về cái này, tạm thời đặt hành vi của Diệp Lãng sang một bên.
"Hắc Ngọc Chi Vũ, trước kia ta đọc được một ít từ mấy quyển sách cổ, là một loại hắc ám ma pháp tài liệu rất hi hữu, vốn hắc ám ma pháp tài liệu đã là vật hi hữu rồi, mà Hắc Ngọc Chi Vũ còn có một loại công năng không thể thay thế được! Cụ thể thì nói ra các ngươi cũng không rõ, tóm lại là một loại tài liệu dùng trong ngành Y, công hiệu có thể làm người ta khởi tử hồi sinh!"
"Trong thư cũng không nói rõ ràng chúng nó xuất xứ từ đâu, còn tưởng rằng là một loại chim nào chứ, trước đây ta vẫn không hiểu được, giờ thì biết rồi! Hóa ra là đến từ điểu nhân như ngươi a..." Diệp Lãng nhìn thiếu nữ điểu nhân, không, là thiếu nữ cánh đen.
Hai cô gái lại trầm mặc.
Bất quá sau đó thiếu nữ cánh đen lại hưng phần vô cùng, đơn giản là nàng phát hiện đôi cách đen của mình hóa ra cũng không phải là lạc loài, còn có tác dụng lớn như vậy!
Lúc này nàng tạm thời quên hành vi vô lễ của Diệp Lãng, mãi đến khi Diệp Lãng chủ động nhắc nhở!
"Tiểu thư, nếu ngươi không ngại thì cho ta một ít lông chim của ngươi đi, không cần nhiều lắm, chừng mười cái là đủ rồi!" Diệp Lãng hai mắt chờ mong nhìn thiếu nữ cánh đen.
"Tốt! Không... không thể..." Ngay từ đầu thiếu nữ ngây người ra một chút, còn đồng ý nữa, nhưng rất nhanh nàng liền từ chối, dù sao đây cũng là chuyện không có khả năng.
Trong chủng tộc của nàng, lông chim là một lễ vật thực trân quý, đừng nói hơn mười cái, cho dù là một cái cũng không phải dễ dàng đưa ra, ngoài bằng hữu tốt nhất ra cũng chỉ có người thân mật nhất mới có cơ hội này.
Diệp Lãng? Rất rõ ràng thuộc loại người xa lạ vừa gặp mặt thôi, sao mà được! Vừa rồi thiếu nữ cánh đen chỉ nhất thời quên, mà nàng cũng không biết ma xui quỷ khiến sao mà lại đáp ứng, lại cho phép nam nhân xa lạ này được lông chim của mình.
Chẳng lẽ là vì vừa rồi hắn rút lông chim của mình, lại vuốt ve cánh của mình nữa?
Thiếu nữ cánh đen không dám nghĩ nữa, nàng chỉ cầu sau này Diệp Lãng cách xa mình ra một chút thôi về phần chuyện lông chim thì không muốn nghĩ tới nữa!
Có điều khi thiếu nữ cánh đen nói lời phản đối thì Diệp Lãng cũng đã sớm rút mười cái trên cánh nàng rồi, động tác quả thật không chậm chút nào!
Nhị tỷ cùng thiếu nữ cánh đen trầm mặc, tựa hồ các nàng cũng không ngờ động tác của Diệp Lãng lại nhanh như vậy, vừa nói chữ tốt xong thì trên cơ bản hắn đã xong chuyện rồi.
Mà càng làm các nàng không biết nói gì là sau khi Diệp Lãng nhổ xong, hắn cũng rất rõ ràng rút lui...
"Nhị tỷ, ta đi trước đây, cám ơn vị điểu nhân tiểu thư này, lần sau có vấn đề gì thì cứ trực tiếp tới tìm ta!" Diệp Lãng để lại nhưng lời này, sau đó tiếp tục đi dọc theo hành lang.
Nhị tỷ và thiếu nữ cánh đen trầm mặc hồi lâu, cuối cùng mới kịp phản ứng lại.
Lúc này thiếu nữ cánh đen muốn đuổi theo Diệp Lãng tính sổ, nhưng phát hiện đã mất đi bóng của hắn rồi, không biết làm sao để đuổi.
Rất nhanh đám người Diệp Lam Vũ xuất hiện bên cạnh các nàng: "Ý, Nhị tỷ, ngươi có thấy đệ đệ không? Căn cứ theo lời những người đó thì hắn đi theo hướng này mà!" Diệp Lam Vũ nhìn thấy Nhị tỷ cũng bắt chuyện, sốt ruột hỏi tung tích Diệp Lãng chứ cũng không quan tâm đến tình huống của Nhị tỷ.
Nhị Tỷ cảm tháy rất buồn bực, hai cái đệ đệ muội muội của mình tựa hồ đều xem nhẹ sự tồn tại của mình, đều nhoáng một cái liền mất tích, không muốn hảo hảo nói chuyện linh tinh với mình.
"Hắn vừa ở đây quấy rối xong, đang đi về phía bên kia kìa, nhưng không biết hắn đi hướng nào!" Nhị tỷ chỉ vào hướng Diệp Lãng mất tích, cũng đưa ra một cái đáp án có chút mơ hồ.
Quấy rối? Thực bình thường!
Đám người Diệp Lam Vũ không đề ý đến từ này, tất cả đều chạy về hướng Nhị tỷ chỉ, đến chỗ rẽ nhánh thì phân công nhau đi tìm.
"Ngươi không đi tìm đệ đệ của ngươi với họ sao?" Thiếu nữ cánh đen vốn cũng muốn đi tìm, nhưng thấy Nhị tỷ rất trấn định đứng yên không động đậy, nàng cũng ngại nhích người.
Vốn nàng muốn lấy cớ đi cùng Nhị tỷ để tìm Diệp Lãng, đương nhiên, tìm Diệp Lãng không phải vì có gì với hắn mà muốn cho hắn một cái giáo huấn, nếu có thể thì đòi về hơn mười cái lông chim kia nữa.
"Không cần, hắn thường xuyên mất tích, Diệp Lam Vũ cũng thường xuyên đi tìm, hơn nữa cho dù không đi tìm thì hắn cũng sẽ tự xuất hiện." Nhị tỷ lắc đầu, rất bình tĩnh nói "Chúng ta nên tiếp tục chuyện vừa rồi của mình đi, còn có, không cần phải để ý nhiều làm gì, hắn vẫn luôn là một tiểu đứa ngốc như vậy, không hiểu gì cả!"
Nhị tỷ giải thích giùm Diệp Lãng, không muốn thiếu nữ cánh đen đã ghi hận với Diệp Lãng, tuy rằng nàng cũng biết nhất định đã oán giận rồi, nhưng hy vọng biến nó nhỏ lại một chút, ít nhất không nên thương cập đến thân thể Diệp Lãng. Nguồn: http://thegioitruyen.com
"Diệp Lãng, Diệp Lãng..."
Thất công chúa gọi tên Diệp Lãng, đi chung quanh hành lang tìm bóng dáng Diệp Lãng, nàng giống Diệp Lam Vũ, đều hy vọng mình có thể tìm được Diệp Lãng trước đối phương.
Đương nhiên cái này cũng chỉ là một chút hy vọng thôi chỉ cần có thể tìm được Diệp Lãng thì không cần so đo từng chút một như vậy.
"Tiểu ngu ngốc này, biết rõ hắn đi loạn ở trong này mà lại tìm không ra, thật sự là bó tay a!" Thất công chúa thì thào nói.
Các nàng cũng biết Diệp Lãng ở trong này, hơn nữa cũng biết hắn cách mình không xa, nhưng không biết vì sao các nàng không gặp được hắn, điều này làm các nàng cảm thấy bất lực!
"Tiểu ngu ngốc!" Thất công chúa có điểm bực tức phát tiết một câu, phát tiết cái loại bất lực trong lòng, cái loại cảm giác có sức nhưng không có chỗ dùng này.
"Gì đó?" Mà chuyện làm Thất công chúa ngoài ý muốn là cách đó không xa lại truyền đến tiếng đáp lại của Diệp Lãng.