Luyện Kim Cuồng Triều

Chương 326: Thiếu nữ cánh đen (3)




"À..." Thất công chúa ngẩn ngơ, sau đó lập tức chạy về phía Diệp Lãng, trên mặt lộ ra vẻ tình cảm rất vui sướng.

Cái này tuvệt đối là hiếm thấy, có rất ít người có thê tìm được Diệp Lãng trong tình huống như vậy.

"Diệp Lãng! Sao ngươi lại chạy loạn như vậy, có biết chúng ta rất lo lắng không hả?" Khi Thất công chúa nhìn thấy Diệp Lãng liền chỉ vào hắn tức giận mắng.

"Ta đâu có chạy loạn đâu, không phải ta vẫn ở trong phòng này à, đâu có ra ngoài đâu !" Diệp Lãng có điểm vô tội nói.

Thất công chúa nhất thời nghẹn lời, đúng là vậy thật, từ đầu đến cuối Diệp Lãng vẫn không ra khỏi phòng này, có điều phòng này quá lớn đi, làm người ta có cảm giác rằng hắn chạy loạn khắp nơi.

"Mặc kệ ngươi có đi ra ngoài hay không, ngươi làm chúng ta phải đi tìm mất nửa ngày là không đúng!" Thất công chúa hừ nói đối với loại tình huống này thì nàng có thể sử dụng một ít đặc quyền nhỏ của mình để Diệp Lãng gánh vác sai lầm.

"Ta vẫn đi theo hành lang mà, sao các ngươi lại tìm không thấy?" Diệp Lãng nhìn luyện kim trận trên hành lang, thuận miệng trả lời một câu, tâm tư của hắn vẫn đặt trên cái luyện kim trận lớn này.

Thất công chúa lại nghẹn lời, theo tin tức nhận được thì các nàng biết Diệp Lãng vẫn đi tới đi lui trong hành lang, ngay cả phòng cũng không vào.

Theo lý thuyết thì Diệp Lãng rất dễ dàng bị tìm thấy!

"Ai biết ngươi đi kiểu gì, tuy rằng cung điện này cũng lớn, hành lang cũng nhiều nhưng tỷ lệ tìm không ra một người đi trên hành lang cũng rất rất thấp, có điều cố tình lại bị ngươi gặp phải!" Thất công chúa tức giận nói không biết cái này có gọi là vận khí không nữa.

Vừa rồi tìm theo dọc đường, người không tìm Diệp Lãng thì một đám gặp Diệp Lãng, cũng hàn huvên không ít thời gian, mà người tìm Diệp Lãng lại tìm không ra, đó cũng là tỷ lệ nhỏ, cũng là vận khí!

"Ý, luyện kim trận này... có ý tứ à..." Diệp Lãng cũng không để ý đến Thất công chúa mà vẫn bước nhanh theo hành lang, đi đến tận cùng luyện kim trận.

"??" Thất công chúa nghi hoặc một chút, nhưng cước bộ lại không dừng lại, khi Diệp Lãng vừa bước đi thì nàng lập tức đuổi theo, làm cho Diệp Lãng không vượt quá nàng một trượng.

Không, một trượng vẫn quá xa, ba thước... Hay là một thước cho chắc!

Vì phòng ngừa Diệp Lãng lại mất tích, Thất công chúa đi theo sát hắn, không rời một bước. Điều này làm những người gần đó nhìn thấy cảnh một thiếu niên mang theo hai cô gái tuyệt sắc đi dạo cảm thấy rất hâm mộ.

Thiếu niên này là ai? vẩn đề này rất nhiều người muốn biết, tuy Diệp Lãng coi như một danh nhân nhưng cũng không có mấy người nhận thức hắn!

Đương nhiên cũng có người quan tâm nhất là hai thiêu nữ tuyệt sắc sau lưng hắn, Thất công chúa và tiểu Nhị!

Về phần lúc này Diệp Lãng đang làm gì thì vốn không có mấy ai quan tâm...

"Tiểu thư mỹ lệ, mấy người đang làm gì vậy?"

Vài đệ tử trẻ tuổi tự nhận rất tuấn tú đi đến bên cạnh Thất công chúa và tiểu Nhị, dùng bộ dáng đẹp trai hỏi..., đương nhiên, câu hỏi kiểu như vậy thì rõ ràng họ không quan tâm đến đáp án, họ chỉ quan tâm Thất công chúa và tiểu Nhị có trả lời họ hay không, có nói chuyện với họ không thôi.

Thất công chúa không để ý đến, đối với người như vậy thì ngày nào nàng cũng phải gặp vài lần, nàng cũng phiền chán rồi, đối phó với người như vậy thì biện pháp tốt nhất là không nói lời nào, bảo trì lãnh khốc!

Nói chuyện với những lời này thì dù là cự tuyệt cũng sẽ phải nói thêm một ít lời không cần thiết nữa, đây là việc nàng không muốn gặp!

Vả lại, Thất công chúa cũng không biết nên trả lời thế nào, nàng cũng không biết Diệp Lãng đang làm gì, nàng chỉ đi theo mà thôi không có lý do gì khác!

Rất nhanh Diệp Lãng dừng lại ngay một vách tường, sau đó dùng tay gõ vào...

"Oanh!"

"À..." Vách tường phát ra một đạo hào quang, đột nhiên bạo mở, ai cũng không đoán trước được điều này, kể cả Diệp Lãng.

Hắn vốn chỉ thấy đây chính là mắt trận, đúng vậy, chỗ này chính là mắt trận, là nơi khởi động khống chế luyện kim trận!

Có điều sau khi hắn tiếp xúc vách tường này thì luyện kim trận lại tự động mở ra, Điều này làm Diệp Lãng cũng không nghĩ ra, có thể là thời gian luyện kim trận đã lâu rồi nên có điểm không ổn định!

Vốn cái ngoài ý muốn nho nhỏ này cũng không là gì cả, có điều là lúc này, đằng sau vách tường này còn có một thiếu nữ lưng trần, có vẻ như đây là gian phòng của nàng, có điều rất không may là lúc này nàng đang thay quần áo.

Vì vậy một hình ảnh đẹp mắt hiện ra trước mặt Diệp Lãng, một thiếu nữ hoảng sợ cầm lấy quần áo, ôm chặt ngực, ánh mắt nhìn Diệp Lãng phi thường phẫn nộ.

Chẳng qua, trong phẫn nộ rất nhanh hiện ra một tia kinh ngạc...

"Lại là ngươi!" Thiếu nữ nửa người trần rống giận, rất rõ ràng nàng biết Diệp Lãng.

Nếu nói lúc này Diệp Lãng nhìn qua một chút thiếu nữ kia thì sẽ nhớ tới kỳ thật cũng là người quen, có lẽ nên nói là đã gặp qua, cũng chưa quen thuộc.

Hơn nữa còn là mới gặp gần đây, nếu không thì hắn cũng sẽ quên ngươi luôn rồi!

Lúc này Diệp Lãng không để ý đến thiếu nữ nửa thân trần này. Vưu vật kia hiện tại đang hấp dẫn rất nhiều ánh mắt của người khác, da thịt trắng như bạch ngọc, mỹ mạo tuyệt sắc kiều diễm...

"Cái này là sao? Vì sao luyện kim trận này lại khởi động?" Diệp Lãng cau mày, nhìn luyện kim trận dưới đất bắt đầu sáng lên, hiện tại ánh sáng của nó đang khuếch tán ra chung quanh, thoạt nhìn rất xinh đẹp.

Diệp Lãng trầm tư, nhưng người khác thì vì luyện kim trận hoặc vì thiếu nữ mà ngẩn người... Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://thegioitruyen.com

"A..." Thiếu nữ nửa thân trần rốt cục cũng kịp phản ứng, phác giác bộ dáng mình thật bất nhã, thực dọa người, mặt nàng đỏ bừng lên.

Rất nhanh thiếu nữ tránh sau bình phong, dùng tốc độ nhanh nhất trong đời mặc quần áo vào, lấy tốc độ đó đi đến bên cạnh Diệp Lãng, sau đó dùng một cước đá vào Diệp Lãng, đã trúng chân hắn!

Đá trúng một cách rất đơn giản!

Vốn một cước này Diệp Lãng rất dễ dàng tránh đi, nhưng lúc này hắn lại tập trung hết sức vào quan sát luyện kim trận, hơn nữa thiếu nữ cũng không có ác ý gì.

Tuy rằng nói nàng đá Diệp Lãng nhưng chỉ là phát tác một chút cảm xúc của mình thôi, cũng không ác ý gì nén cũng không kích thích sự phòng ngự của Diệp Lãng.

"A, làm gì vậy, sao ngươi lại đá ta?" Diệp Lãng nhảy dựng lên, nhìn về phía thiếu nữ.

"Ngươi không phải là..."

Ai? Không biết, đến cuối cùng Diệp Lãng cũng không nói ra tên nàng bởi hắn cũng không biết tên nàng, hắn chỉ gặp qua mà thôi!