Luyện Kim Cuồng Triều

Chương 327: Luyện kim trận (1)




"Tên lưu manh nhà ngươi..." Thiếu nữ cả giận nói, nàng cũng không nghe được lời hắn, nàng vẫn còn chìm trong lửa giận, chỉ biết Diệp Lãng là một kẻ lưu manh!

Vốn trong mắt nàng thì Diệp Lãng đã là một kẻ lưu manh sẵn rồi tình huống lần này càng làm nàng thêm hiểu lẩm!

"Ngươi đừng mở miệng ngậm miệng là lưu manh, chúng ta không quen không biết, chỉ mới gặp qua một lần mà thôi! Ngay cả tên ngươi là gì ta cũng không biết nữa là!" Diệp Lãng nhìn thoáng qua cô gái kia, thuận miệng nói một câu, sau đó tiếp tục nhìn luyện kim trận.

Diệp Lãng nhận ra thiếu nữ này, chính là bằng hữu tốt Phi Phi của Tạp Toa tại thời điểm đi kết thân với Ái Đức Hoa!

"Gặp qua một lần? Lần này là lần thứ ba rồi! Đồ lưu manh nhà ngươi nhất định đã quên rồi!" Thiếu nữ chỉ vào Diệp Lãng, có điểm tức giận nói.

"Gì? Không phải chúng ta chỉ gặp nhau một lần ở đợt thân cận kia thôi sao? Còn gặp vào lúc khác sao?" Diệp Lãng ngẩn ngơ, hắn có điểm không rõ, thủy chung vẫn không nhớ ra rốt cuộc gặp qua nàng ở đâu.

"Thân cận?! Diệp Lãng, các ngươi thân cận với nhau? Vì sao ta không biết việc này?" Thất công chúa lập tức chất vấn, tin rằng khi nghe vị hôn phu mình đi thân cận thì bất cứ nữ nhân nào cũng sẽ chất vấn, cũng rất dễ bão nồi.

Mà Thất công chúa cũng không biết cái Diệp Lãng gọi là thân cận vẻn vẹn chỉ là một lần luận võ kén rể, hơn nữa cô gái chiêu thân cũng không phải thiếu nữ này, là người khác.

"Không có a! Ta chỉ tham gia một lần luận võ kén rể của nữ nhân khác thôi..." Diệp Lãng lắc đầu hồi đáp.

"ừ, là vậy à, sao ngươi lại đi tham gia chuyện như vậy?" Thất công chúa hiểu được, từ ngữ khí Diệp Lãng nàng có thể nghe được nữ nhân theo lời Diệp Lãng nhất định không có quan hệ gì, hắn tham gia lần luận võ kén rể này là có duyên cớ khác.

Nếu thật sự là vì luận võ kén rể thì Diệp Lãng sẽ không nói nữ nhân mà sẽ gọi thẳng tên người kia, từ nữ nhân trong miệng của hắn rất xa lạ!

"Ta giúp một người!" Diệp Lãng không thèm để ý trả lời.

"Hừ! Giúp người, người này chính là ngươi à, ngươi muốn cưới cái tiểu thiếp!" Thiếu nữ ở bên cạnh hừ nói không để chút mặt mũi nào cho Diệp Lãng.

Nói nhảm, Diệp Lãng là ai, vì sao nàng phải nể tình! Nàng thuộc loại người trời không sợ đất không sợ!

"Tiểu thiếp?" Thất công chúa nhìn Diệp Lãng, rất ôn nhu hỏi.

"Ừ, không phải đã có ngươi sao? Người khác chỉ có thể tiểu thiếp." Diệp Lãng không để ý, hắn cũng không biết về vấn đề tiểu thiếp cần phải giải thích một chút, nếu không sẽ gây hiểu lầm lớn.

Không chỉ có Thất công chúa, còn có thiếu nữ nữa.

"Điều này cũng đúng, ta mới là thê tử, người khác chỉ có thể là tiểu thiếp thôi... Không đúng, chuyện này đâu liên quan gì đến chuyện ngươi muốn cưới tiểu thiếp đâu, nói rốt cuộc là sao?" Thất công chúa cẩm lấy tay Diệp Lãng hỏi.

Hóa ra nàng là thê tử của Diệp Lãng, không biết hắn lừa tới kiểu gì nữa...

"À..." Diệp Lãng kêu lên, chẳng qua cũng không phải vì chuyện của Thất công chúa, "Thông tri mọi người nhanh chóng triệt khỏi nơi này!"

"Rời khỏi? Ngươi đang tìm có sao?" Thất công chúa có điểm nghi hoặc hỏi, vô duyên vô cớ rời đi, chuyện này thực làm người ta hoài nghi, hơn nữa trước kia Diệp Lãng cũng từng làm chuyện tương tự.

"Không phải- luyện kim trận này đã khởi động, phòng ở sẽ bị hủy!" Diệp Lãng lắc đầu, chỉ vào luyện kim trận nói.

"? Cái gì?" Những người khác có điểm khó hiểu, vì sao luyện kim trận khởi động sẽ hủy phòng ở.

Cũng không phải họ không tin có luyện kim trận như vậy mà vì họ không rõ, có người lại đi thiết lập một cái luyện kim trận như thế trong cung điện sao?

Tin rằng đáp án rất cả mọi người là không, không ai lại đi làm vậy! Nếu là chỗ khác thì không nói đây lại là Thánh Thành, sao bọn họ phải dùng luyện kim trận như vậy?

"Diệp Lãng..." Lúc này Thất công chúa cũng muốn hỏi một chút xem rốt cuộc Diệp Lãng có xem nhầm không, có điều khi nàng hỏi thì lại phát hiện Diệp Lãng đã sớm chạy rồi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Thất công chúa trầm mặc.

"Đừng nói gì nữa, chạy quan trọng hơn!" Thanh âm Diệp Lãng truyền đến, chỉ thấy hắn và tiểu Nhị đã chạy đến cuối hành lang.

Lúc này mọi người trầm mặc.

Mà hiện tại tất cả đều khẳng định một chuyện là Diệp Lãng không phải nói giỡn mà thật sự là phòng ở sắp bị hủy, cũng không phải chỉ có hành vi của Diệp Lãng nói lên điều này, còn có tất cả nhưng nơi luyện kim trận lan đến đã bắt đầu xuất hiện vết rách.

Một khi đã như vậy thì còn chờ cái gì? "Chạy!"

Lúc này mọi người bắt đầu bỏ chạy, cũng kêu to để người khác cũng rút khỏi phòng ở, đương nhiên bọn họ kêu to là được sự gợi ý từ Diệp Lãng, dọc theo đường chạy Diệp Lãng còn hô:

"Mọi người nhanh chóng rời đi, phòng ở sắp sụp! Xin chú ý, đây không phải là điền tập, đây không phải là diễn tập!"

"..."

Không phải diễn tập? Từ này là sao...

Cơ hồ tất cả những ai nghe như vậy đều ngây người ra một chút, nghĩ lại từ ngữ này chắc chỉ xuất hiện ở trên mặt quản sự, nhưng rất nhanh mọi người liền quên chuyện này bởi bọn họ đều chú ý đến một chuyện phòng ở sắp sụp!

"Đệ đệ... Cái này không phải là ngươi..." Diệp Lam Vũ nghe tiếng Diệp Lãng la, đồng thời phát hiện luyện kim trận trên hành lang, còn có vết rách theo sau đó nữa.

Lúc này Diệp Lam Vũ rất dễ dàng hoài nghi Diệp Lãng, hoài nghi hắn lại dùng luyện kim trận nào đó làm hỏng cái cung điện này!

Chuyện như vậy cũng không phải lần đầu Diệp Lãng làm...

"Ta kháo, lại là Diệp Lãng, mau chạy..." Người của Hoàng Gia Học Viện nghe thấy Tin tức này, nhất là nghe tiếng Diệp Lãng hô, bọn họ cũng rất thông minh lựa chọn chạy đi, thoát khỏi nơi nguy hiểm này.

Có Diệp Lãng ở thì hết thảy nhưng nơi an toàn đều có thể biến thành nguy hiểm! Đây là một chân lý cả Hoàng Gia Học Viện đều công nhận!

"Diệp Lãng đúng là... Chúng ta đi thôi, rời khỏi chỗ này!" Nhị Tỷ nhíu mày, lôi kéo cánh tay thiếu nữ áo đen rời khỏi nơi này, tuy rằng nàng không tiếp xúc nhiều với Diệp Lãng nhưng cũng biết chuyện hắn làm.

"Tạp Toa, ta cảm thấy chúng ta nên chạy đi, Diệp Lãng này..." Phía Tử La Lan Học Viện của Ái Đức Hoa cũng chạy theo mọi người.

Tuy rằng trường hợp có điểm bất ngờ, cũng có chút hỗn loạn nhưng những đệ tử này cũng không phải người bình thường, có các loại biện pháp khác nhau, rút lui khỏi cái cung điện xa hoa này.

Ngoài cửa chính ra còn có rất nhiều lối ra, ví dụ như cửa sỗ...

Cứ như vậy rất nhanh tất cả mọi người đều rút lui khỏi đứng chung quanh cung điện, nhìn cung điện phát ra ánh sáng thần bí mà chói mắt, sau đó từng vết rách xuất hiện, làm cả cung điện lung lay, cuối cùng ầm ầm sụp đổ trong mắt mọi người!