Luyện Kim Cuồng Triều

Chương 499: Thử thử xem (3)




"Ta sẽ phụ trách!" Diệp Lãng thực nghiêm túc nói.

"Phụ trách cái đẩu ngươi, bị ngươi nhìn thì sao, không phải chỉ một chút da sao..." Lý Nguyệt làm bộ như rất không thèm, để ý.

"Phải, tất nhiên phải phụ trách rồi! Không bằng ngươi làm bạn gái ta đi, hoặc chờ xong vụ này ta sẽ cầu hôn với Lý gia." Diệp Lãng tiếp tục bảo trì nghiêm túc.

"Đi tìm chết! Ngươi nắm mơ à!" Lý Nguyệt lập tức nói, "Không nói chuyện này nữa, ngươi muốn theo đuối ta cũng không dễ dàng như vậy!"

"Lý Nguyệt, có thể cho ta mượn Thiên Cơ Giáp của ngươi xem một chút không?" Diệp Lãng cười hỏi, theo đuối hay không cũng không phải vấn đề, nếu bây giờ ngươi cho ta mượn Thiên Cơ Giáp thì ta sẽ trực tiếp nói cúi chào ngay.

Lúc này Diệp Lãng hỏi vấn đề này cũng không tính đường đột bởi hiện tại Lý Nguyệt đang mặc Thiên Cơ Giáp, đổi thánh ai khác cũng sẽ cảm thấy tò mò.

"Không thể, đây là truyền gia chỉ bảo, không thể tùy tiện cho người khác xem." Lý Nguyệt cự tuyệt nói.

"Ta chỉ xem một chút thôi..." Diệp Lãng khẩn cầu nói, trong lòng lại âm thầm bảo chỉ một hồi thôi ta liền chạy lấy người, lấy tình huống hiện tại của ngươi thì không có khả năng đuổi theo ta được.

"Không thể!" Lý Nguyệt lắc đầu, hiện tại Diệp Lãng vẫn không thể làm cho nàng giao Thiên Cơ Giáp ra được, hắn còn chưa thật sự bắt lấy lòng nàng, hiện tại nhiều nhất chỉ đang ở giai đoạn lo lắng mà thôi.

"Thật đúng là keo kiệt, phải thế nào ngươi mới chịu cho ta mượn xem một chút?" Diệp Lãng hỏi.

"Nếu ngươi thành người của Lý gia thì ta có thể cho ngươi mượn xem!" Lý Nguyệt nói, mà nói xong câu đó thì mặt nàng lại đỏ lên.

Trở thành người của Lý gia không phải là lập gia đình với người của Lý gia sao? Mà dường như trước mắt cũng chỉ có nàng.

"Vậy chẳng phải về vấn đề cũ, ta trực tiếp đến Lý gia cầu hôn, đến lúc đấy ngươi lại cho ta xem Thiên Cơ Giáp." Diệp Lãng nói.

"Đi tìm chết! Ai đồng ý với ngươi." Lý Nguyệt xấu hả nói.

"Cái này đâu cần ngươi đồng ý, ta đi cầu hôn mà còn cần ngươi đồng ý hay không à?" Diệp Lãng nói.

quả thật cái chuyện này không cần trải qua sự đồng ý của mình, mà câu này nghe sao quen tai vậy, nếu không phải người này là Hồ tộc thì thật sự nghi là người kia giá trang

"Đừng nói nữa, nếu không ta sẽ không đi cùng với ngươi nữa!" Lý Nguyệt nói, trên mặt

vẫn còn một chút ừng đỏ.

"Ngươi cho ta biết, nếu ta cưới ngươi thì có phải ngươi sẽ cho ta xem không?" Diệp Lãng

nói.

"Nếu ngươi là trượng phu của ta thì tất nhiên ta sẽ cho ngươi xem, nhưng ngươi không phải!" Lý Nguyệt cau mày nói.

"Tốt, ta lập tức lấy ngươi! Cho ta đi..."

"Câm miệng!"

"..."

"Tiểu ngu ngốc, ngươi không thể trực tiếp như vậy được, phải uyển chuyển một chút, bất quá thoạt nhìn cách thành công không xa a!" Lãnh Huyết Ngũ có điểm bất đắc dĩ chen vào.

"Làm sao để uyển chuyển hơn một chút? Hỏi nàng có phải đã yêu ta không à?" Diệp Lãng hỏi lại.

"..., cái này chả phải giống thể, ngươi cứ ở chung một chỗ với nàng đã, dù sao còn có chừng mười ngày mà, chờ ra khỏi đây rồi tính!" Lãnh Huyết Ngũ tức giận đáp lời.

"Thật đúng là phiền toái..., thôi được, chờ vậy!" Diệp Lãng không nói gì nữa, coi như tiệp tục du lịch.

Một lát sau...

"Sao không nói gì?" Lý Nguyệt gặp Diệp Lãng thật sự không nói, còn cho rằng mình rất hung dữ với hắn làm hắn không muốn nói gì với mình nữa.

"Ngươi bảo ta câm miệng..." Diệp Lãng thuận miệng nói.

"Chỉ cần ngươi không nói chuyện này, những chuyện khác đều có thể..." Lý Nguyệt nhẹ nhàng nói. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

"Những chuyện khác... Không có..." Diệp Lãng suy nghĩ một chút, sau đó phát hiện dường như không có đề tài khác muốn nói.

"..." Lý Nguyệt trầm mặc.

Không có thì thôi! Ta cũng không muốn nói chuyện với ngươi!

Cứ như vậy hai người yên lặng đi bộ trong vùng núi với thời tiết hơi se lạnh của sáng sớm, mặc dù có Thiên Cơ Giáp bảo hộ nhưng Thiên Cơ Giáp này cũng không thể chống lạnh, thân thể Lý Nguyệt có điểm phát run.

"Lạnh không? Qua, mặc áo này đi!" Lúc này Diệp Lãng lấy ra một cái áo khoác đưa cho Lý Nguyệt, "Ngươi thu Thiên Cơ Giáp về đi, nếu không sẽ không mặc được quần áo."

"Không cần!" Lý Nguyệt lắc đầu, nàng cũng muốn thu hồi Thiên Cơ Giáp nhưng khi đấy thì trên người nàng lại lộ ra quần áo bị rách nát, điều này làm nàng cảm thấy rất dọa người.

Nếu bây giờ mà nàng còn sức lực thì cũng không sao cả, tùy tiện tìm một nơi bí ẩn thay

là được, nhưng vấn đề ở chỗ nàng vẫn chịu tác dụng của Thập Hương Nhuyễn Cân Tán.

Hiện tại nàng toàn thân mệt mỏi, không thể tự đổi quần áo, mà nàng cũng không có khả năng để Diệp Lãng đổi!

Mà giải dược Thập Hương Nhuyễn Cân T án thì nàng cũng không đi hỏi nhân viên công tác bởi như vậy giải thích rất phiền toái, cũng vì vậy mà nàng cũng chỉ có thể thừa nhận khi suy yếu này.

Rời đi? Vậy chẳng phải nói cho mọi người biết là có vấn đề.

Vốn Diệp Lãng có thể giải được Thập Hương Nhuyễn Cân Tán này nhưng vấn đề ở chỗ hắn không thể bại lộ thân phận, phàm là những gì liên quan đến luyện kim thuật thì hắn sẽ không chạm vào, tất nhiên là kể cả giải dược.

Bất quá cũng vì như vậy mà xuất hiện một tình huống có điều kỳ quái là Diệp Lãng phải chiếu cố Lý Nguyệt đang suy yếu, chuyện này liền trở nên có ý tứ.

Hiệu quả của Thập Hương Nhuyễn Cân Tán sẽ liên tục một thời gian ngắn, nếu không ăn giải dược thì sẽ từ từ khôi phục thê lực, có điều không thể phát huy ra đấu khí may mà Lý Nguyệt cũng không phải cái loại nhân vật chủ chốt gì, nếu không thì phiền toái

"Chúng ta nghỉ ở đây một chút, đốt lừa sưởi ấm, ngươi đi nghỉ trước một chút!" Diệp Lãng chỉ vào một nơi thích hợp dựng trại nói.

"Tốt!" Lý Nguyệt gật đầu nói, nàng cũng muốn ngủ một chút, ngủ có thể giúp nàng khôi phục một chút thể lực, không đến mức chuyện gì cũng để Diệp Lãng làm.

Bây giờ cho dù nàng muốn đi nhà cầu cũng cần Diệp Lãng hỗ trợ nên nàng phải chịu đựng, trừ phi đến lúc thật sự nhịn không được thì...

Diệp Lãng đốt lừa trại, trải chiếu giường xuống đất, không có lều trại thì cũng phải chấp nhận vậy thôi, dù sao cũng có rất nhiều người không có lều trại, cứ như vậy ngả ra đất ngủ.

"Tốt lắm, có thể nghỉ ngơi!" ôm Diệp Lãng xuống dưới, đặt nàng nằm trên chăn đệm, chính hắn cũng sửa sang lại chăn đệm của mình.

"Ngủ ngon!" Lý Nguyệt nói với Diệp Lãng, tuy lúc này tròi đã sáng nhưng nàng cảm thấy vẫn nên nói như vậy.

"Ừ, ngủ ngon." Diệp Lãng gật đầu, chui vào ổ chăn của mình, lúc sau hắn còn nói một câu, "Lý Nguyệt, nếu buổi tối thấy mắc tiểu thì cứ gọi ta..."

"Đi tìm chết!"

"…"

"Sớm!"

Khi Diệp Lãng tỉnh lại thì mặt trời đã lên cao, ánh dương quang ấm áp làm hắn thật thoải mái, cảm giác lười biếng kia làm hắn muốn tiếp tục nắm lười một chút.