Luyện Kim Cuồng Triều

Chương 500: Tự mình động thủ (1)




"Không còn sớm! Nên rời giường!" Thanh âm Lý Nguyệt như thanh tuyền trong u cốc, làm Diệp Lãng cảm thấy rất nhẹ nhàng khoan khoái đến nỗi làm hắn mất cả buồn ngủ.

"Ừ!" Diệp Lãng thu thập một chút, chuẩn bị đến dòng suối nhò đánh răng rửa mặt, lúc này hắn phát hiện Lý Nguyệt đang đỏ mặt nhìn mình, tựa hồ có gì muốn nói nhưng lại không dám nói, hoặc là ngượng không nói nên lời.

Vốn Diệp Lãng cũng không phát hiện ra vấn đề này, bất quá có Lãnh Huyết Ngũ ở, nàng nhắc nhở hắn một chút, cũng biết Lý Nguyệt bị gì, bất quá nàng cũng không nói ra.

"Làm sao vậy?" Diệp Lãng hỏi.

"Ta, ta vẫn không thể động, ngươi có thể mang ta đến đó được không?" Lý Nguyệt chỉ vào một chỗ có điều bí ấn.

"Đi làm gì? À, muốn đi nhà xí à, ngươi không chịu nói sớm, hôm qua ta đã bảo ngươi cần thì cứ gọi ta thì không đến mức..." Diệp Lãng cũng phát hiện được nguyên nhân, mà theo lời của hắn ngày càng nhiều, mặt Lý Nguyệt ngày càng hống.

"Câm miệng! Mau đẫn ta tới!" Lý Nguyệt quát bảo Diệp Lãng ngưng lại, nàng sợ không biết kế tiệp Diệp Lãng lại nói ra chuyện xấu hổ gì nữa.

"Đã biết..." Diệp Lãng ôm lấy Lý Nguyệt, đi đến nơi bí ấn, buông tay chạy lấy người.

Mà trước khi hắn đi còn nói: "Khi nào xong thì nói ta một tiếng."

"Đi mau, không được nhìn lên!"

"Ta mới không rảnh! Đi đánh răng rửa mặt đã, có cần ta chuẩn bị nước cho ngươi rửa... cái kia không?"

Lý Nguyệt phát hiện mình ở trước mặt Diệp Lãng đã không có riêng tư đáng nói, cứ tiệp tục như vậy sẽ mất mặt hết, nàng đang suy nghĩ có khi mình trực tiếp quay về cho khỏe, làm cho người ta biết thì đã sao, dù sao cũng là Diệp Lãng chết.

Nhưng thùy chung nàng vẫn không tản nhẫn như vậy được!

Mà lúc sau Lý Nguyệt cũng thích cái cảm giác này bởi khi nàng suy yếu thì có thể đầy hết mọi chuyện cho Diệp Lãng làm, để hắn hầu hạ mình.

Cũng không biết vì sao nàng cảm thấy như vậy thật tốt, cảm giác Diệp Lãng hầu hạ nàng tốt hơn cả trăm lần so với hạ nhân.

Rất nhiều năm về sau nàng vẫn nhớ rất rõ đoạn thời gian này, rất thích cái loại cảm giác này, lúc ấy nàng cảm thấy nếu thời gian lâu hơn một chút thì tốt rồi, đáng tiếc chỉ có mấy ngày như thế thôi.

Diệp Lãng cùng Lý Nguyệt tiếp tục đi sâu vào trong, bởi Lý Nguyệt suy yếu nên tiến độ cũng không phải rất nhanh, ba ngày sau bọn họ mới đến chỗ mà đáng ra chỉ mất một ngày.

Bất quá tuy tiến trình chậm một chút nhưng con mồi lại không ít, lúc này tiễn thuật của Diệp Lãng lại được phát huy vô cùng nhuần nhuyễn, năng lực đốt nướng của hắn cũng mạnh lên một chút.

Trong ba ngày này Lý Nguyệt vẫn như thể, dùng lời của Diệp Lãng là vẫn nứa chết nứa sống nên hắn cũng chỉ có thể tự mình đốt nướng.

Bất quá Diệp Lãng vẫn không thích đốt nướng, thích nấu canh hoặc kiếm gà ăn mày ăn chơi, như vậy thì không cần phải quay tới quay lui, chỉ cần ngồi chờ là được.

Hôm nay Diệp Lãng cùng Lý Nguyệt cũng như cũ ngồi bên đống lừa, đợi gà ăn mày trong đấy. Mà lúc này không khí giữa hai người như hòa hợp hơn nhiều, có nói cười vui vẻ, cũng thân mật hơn không ít. Truyện Tiên Hiệp Truyện FULL

Hiện tại Lý Nguyệt bị Diệp Lãng ôm cũng không đỏ mặt nữa, không có gì khác lúc bình thường cả, giống như làm một chuyện thật bình thường, có thể đã quen a.

Rất nhanh gà ăn mày đã hoàn thành, Diệp Lãng móc từ trong đống lừa ra, làm lạnh một lúc mới phá lớp vỏ, hương thơm lập tức tỏa ra bốn phía.

"Cho ngươi ăn cái chân gà để sớm có chút lực, nếu không có bắt ta ôm qua ôm lại, rất phiền toái!" Đầu tiên Diệp Lãng đưa chân gà cho Lý Nguyệt, thuận tiện lấy một quả dại ra.

Trong vùng núi này có rất nhiều quả dại ngon ngọt, Diệp Lãng và Lý Nguyệt đều thích ngắt lấy một ít ăn.

"Sao bây giờ ngươi đã ghét bỏ ta, trước đó ngươi còn muốn lấy ta mà, nhìn thấy ngươi như vậy ta cần phải thận trọng suy nghĩ nha!" Lý Nguyệt mỉm cười nói, nói đùa cùng Diệp Lãng.

Trải qua ba ngày ở chung này, khoảng cách giữa hai người cũng gần hơn rất nhiều, từ đấy có thể thấy, nếu tiếp tục như vậy thì Lý Nguyệt sẽ rất nguy hiểm, sẽ bị Diệp Lãng lừa đi tâm can.

"Nếu ta cưới ngươi thì ta mới chiếu cố ngươi mà không than phiền! Đáng tiếc ngươi không muốn!" Diệp Lãng tiếp tục xé một cái chân gà ra, sau đó cắn một phát, miệng đầy mỡ.

"Nếu ngươi có tâm lấy ta thì trước đấy phải đối xừ thật tốt với ta, sao ta biết sau khi cưới ngươi có bỏ mặc ta mà đi hái hoa ngắt cỏ khắp nơi hay không!" Lý Nguyệt cười nói.

"Cái này thì ta không biết, ta là người tốt!" Diệp Lãng nghiêm túc nói.

ở một bên Lãnh Huyết Ngũ âm thầm lên tiếng: "Ngươi còn dám nói, Phong Hoa Tuyết Nguyệt Lâu đều là cửa ngươi, ngươi là một kẻ mở thanh lâu, từ nhò đã ăn nhậu gái gú cờ bạc rồi!"

"Ta chỉ mở thanh lâu, chỉ đi uống rượu hoa, không có gái gú a." Diệp Lãng trả lời.

"Còn không phải như nhau..." Ngay khi Diệp Lãng chuẩn bị phản bác, một tình huống

không tưởng xảy ra, tình huống này làm Diệp Lãng muốn bỏ chạy, ném Lý Nguyệt lại.

Đương niên cũng không phải hắn ích kỷ mà là Lý Nguyệt cũng không gặp nguy hiểm.

"Thơm quá a, các ngươi không ngại chia cho ta một cái chân gà chứ." Một âm thanh dễ nghe truyền đến, mà cùng lúc đó, một thân ảnh cũng xinh đẹp xuất hiện trước mặt Lý Nguyệt.

Lúc ấy Diệp Lãng vừa hay quay mặt về phía Lý Nguyệt nên không nhìn thấy người sau lưng là ai, thuận miệng nói: "Muốn ăn thì tự mình nướng, ta có thể cho ngươi một con chim trĩ."

"..."

Người tới cùng Lý Nguyệt ngây người ra một chút, đều không nghĩ đến Diệp Lãng sẽ cự tuyệt như vậy, bất quá lời này đúng với đại bộ phận người khác, có điều thân phận người đến có hơi đặc thu.

Lúc này Lý Nguyệt liền bật người nói: "Nếu Hoàng Thượng muốn ăn thì cứ ăn phần của ta. Chúng ta ăn sau vậy. Xin thứ cho mạt tướng thân thể không khỏe, không thể đứng dậy nghênh đón Hoàng Thượng!"

"Hoàng..." Diệp Lãng ngây người một chút, chẳng lẽ là...

Diệp Lãng chầm chậm quay lại...

Ta dựa vào! Thật đúng là nàng!

Triệu Nhã Nhu, Nữ Hoàng Tường Không Đế Quốc này hiện đang đứng cách hắn không xa, mà chung quanh nàng có không ít hoàng gia thị vệ, những hoàng gia thị vệ này cũng không phải hàng bình thường, đều là tinh anh cả.

Không ngờ đều là Địa Cấp trở lên, tuy nhân số không nhiều nhưng thực lực tuyệt đối là cường hãn.

Mà đấy chỉ vẻn vẹn là ở chỗ sáng, nếu tính cả trong tối thì càng khùng bố!

"Lý Nguyệt giáo úy, thân thể của ngươi làm sao vậy?" Triệu Nhã Nhu nhìn thoáng qua Diệp Lãng, nhìn lỗ tai và cái đuôi hồ ly xong cũng không để hắn ở trong lòng.

"Thân thể có điểm không thoải mái, toàn thân vô lực." Lý Nguyệt hồi đáp, lúc này nàng vẫn tận lực giấu chuyện mình trúng Thập Hương Nhuyễn Cân Tán.

Mà nếu trực tiệp nói với Triệu Nhã Nhu thì tin rằng Triệu Nhã Nhu rất nhanh có giải được nhưng chuyện này cũng bại lộ.

Lúc này Lý Nguyệt giống Diệp Lãng, đều hy vọng Triệu Nhã Nhu chỉ ngồi một lúc rồi đi, không tiếp tục ở cùng một chỗ với bọn hắn.

"Sinh bệnh à? Vậy sao không thông tri đám người đó đến đón ngươi đi, dù sao ngươi cũng không cần đạt được vị thứ gì." Triệu Nhã Nhu nói, Triệu Nhã Nhu cũng có điểm hiểu biết về Lý Nguyệt, biết nàng cũng không phải cái loại người ái mộ hư danh.