- Ngươi tưởng thứ ấy dễ chế tạo lắm sao? Nếu như làm được chúng ta đã không cần phải bắt các ngươi, không cần dụ tên khốn Diệp Lãng đến.
Lúc này, thiếu nữ cười lạnh nói.
- Ý ngươi là... các ngươi không chế tạo được nữa? Tốt quá còn gì.
Diệp Lam Vận mừng rỡ nói, câu nói này đủ để khiêu khích thiếu nữ cười lạnh.
Ngươi không sợ chết sao? Không phải, ngươi muốn chết, không muốn trở thành gánh nặng của hắn?
- Đối với các ngươi mà nói, đây đúng là một việc tốt, vũ khí chúng ta cùng lắm chỉ có thể chế tạo một lần, nguyên liệu quá hiếm. Trừ phi, Diệp Lãng chịu đến đây giúp đỡ.
Triệu Nhã Nhu nói,
- Chỉ có hắn mới nghĩ ra cách thay thế.
- Đệ ấy còn lâu mới giúp ngươi, ngươi nghĩ đệ ấy ngốc à? Rõ ràng biết ngươi biến thái, giúp mới lạ. Đọc Truyện Kiếm Hiệp http://thegioitruyen.com
Diệp Lam Vận trực tiếp nói, lúc nói câu này, biểu tình trên mặt nàng rất kiên định nhưng kì thực bên trong chẳng có một chút sức mạnh nào.
Bởi vì
- Hắn vốn ngốc, ta muốn lừa hắn làm cho ra, hắn dễ bị lừa nhất.
Triệu Nhã Nhu cười nói.
-...
Với câu nói này, tin rằng mọi người đều sẽ không ý, Diệp Lãng trong mắt mọi người, có một kẻ rất dễ bị lừa, nhưng, có những lúc, hắn lại là kẻ khó lừa nhất.
- Được, hôm nay nhìn trời đủ rồi, các ngươi quay về đi.
Triệu Nhã Nhu nói với hai người Diệp Lam Vũ, hôm nay nàng muốn cho hai người họ ra ngoài ngắm trời, không thể nhốt mãi bên trong được.
Đối với hai người họ mà nói, là một việc rất khoan dung, cũng không biết Triệu Nhã Nhu tại sao lại làm vậy.
- Ta sớm đã muốn quay về, ở cùng một kẻ biến thái như ngươi, thêm phút nào, ta cảm thấy khó chịu phút ấy.
Diệp Lam Vận cuối cùng vẫn không quên khiêu khích, hi vọng Triệu Nhã Nhi không kìm được ra tay giết mình.
Như vậy, nàng sẽ không trở thành gánh nặng!
Kì thực, hai người Diệp Lam Vận sau khi biết tình hình, lại nhìn thấy tình huống ở đây, họ đã có thể khẳng định, Triệu Nhã Nhu gọi Diệp Lãng đến, nhất định sẽ không để cho Diệp Lãng đi, Diệp Lãng lành ít dữ nhiều.
Cho nên, họ không hi vọng Diệp Lãng đến, hi sinh vì hai ca ca tỷ tỷ vô dụng mình.
- Ta có uy lực vậy sao? Ha ha... ý... không lẽ...
Triệu Nhã Nhi đang tự châm biếm mình thì ánh mắt của nàng đột nhiên có chút biến hoá.
-... Cái đó...
Lý Nguyệt cũng đang nhìn lên trời, mắt lộ một tia kinh ngạc.
- Sao?
Thiếu nữ cười nhạt cũng ngẩng đầu, cẩn thận tìm kiếm chỗ kì dị.
- Không phải chứ, hắn bay đến thật?
- Cái gì?
Hai người Diệp Lam Vận giật mình, họ đáng nghĩ đến một khả năng, khiến bọn Triệu Nhã Nhu phản ứng như vậy, hình như chỉ có một khả năng.
Vì vậy, hai người họ cũng ngẩng đầu nhìn lên trời...
Trong thiên không, có một vật thể, rõ ràng không phải bất cứ sinh vật gì, hình như có kim loại phản quang, là một vật thể lơ lửng giữa không trung.
Mặc dù không nhìn thấy vật thể kim loại đó là ai khống chế, nhưng lúc này, mọi người gần như đều có thể khẳng định, đó nhất định là Diệp Lãng.
Trừ Diệp Lãng, còn ai sử dụng được nó, còn ai khiến một vật thể bay trên trời, đồng thời, lúc này còn ai bay qua bay lại ở đây.
- Không ngờ, hắn bay đến thật, chỉ trong một ngày, suy nghĩ của ta không hề thất bại!
Triệu Nhã Nhu thản nhiên nói, lúc nói những lời này, nàng không có vẻ thất vọng, mà hình như còn có chút kì vọng.
Lúc này, gần như tất cả mọi người đều đang nhìn thứ đang phi hành giữa không trung, chờ đợi nó đáp xuống, sau đó Diệp Lãng từ bên trong bước ra.
Lúc này, người chờ đợi không phải ai khác, mà chính là thiếu nữ cười lạnh, nàng hi vọng Diệp Lãng đáp xuống, để nàng nghiên cứu thứ trang bị phi hành này.
Đúng lúc này, chuyện khiến mọi người không biết nói gì phát sinh...
Mọi người nhìn thấy vật thể phi hành lướt qua đầu mình mà không hề dừng lại, tiếp tục đi về phía trước!
Không lẽ, không phải Diệp Lãng?
Không, không thể nào, nhất định là...
- Phát đạt tín hiệu, bảo tên khốn đó xuống đây!!
Triệu Nhã Nhu quát khẽ, lập tức có người đi lấy đạn tín hiệu, đạn tín hiệu bay lên, phát ra âm thanh phá không, sau đó dừng lại giữa không trung.
Sau khi đạn tín hiệu phát xuất, vật thể phi hành liền dừng lại, lùi ngược về sau, từ từ đáp xuống.
- Quả nhiên là...
Bọn Triệu Nhã Nhu gần như có thể khẳng định một việc, đó chính là có một tên ngốc vừa đi quá đà, đến mục tiêu ở đâu cũng không biết.
May mà có người phát hiện ra, nếu không, cũng không biết hắn sẽ chạy đi đâu, hiếm khi hắn nhớ được đường, đến lúc đó coi như công cốc.
Lúc vật thể bay đáp xuống, mọi người mới biết cụ thể nó là thứ gì, là một chiếc thuyền tạo hình tròn trịa, hình như không có động lực gì, cũng không biết dùng phương pháp gì để phi hành.
Vấn đề này, nhất định phải nghiên cứu!
- Ha ha, xin lỗi, lúc nãy đi quá lố!
Sau khi đáp xuống, Diệp Lãng liền xuất hiện trước mặt mọi người, nhảy ra từ tiểu thuyền, nói một câu xin lỗi, câu nói này tin rằng ai ở đây cũng đã đoán ra.
- Tốt lắm, ngươi bay đến thật!
Triệu Nhã Nhu nhìn Diệp Lãng, cười nói.
- Không bay thì sao đến kịp, còn nữa, ta đến muộn một khắc, đại ca nhị tỷ ta phải chịu thêm khổ, dù sao kết cục cũng như nhau, đương nhiên phải đến sớm.
Diệp Lãng trả lời.
Liền sau đó, Diệp Lãng trực tiếp nói:
- Thả họ ra trước đi, có chuyện gì, chúng ta nói với nhau.
Cái này đương nhiên không được, sao có thể thả nhanh như vậy. Bên này, thiếu nữ cười lạnh nhìn Diệp Lãng, cảm thấy Diệp Lãng quá không hiểu quy tắc, bây giờ là tình huống gì, đương nhiên phải bàn điều kiện rồi mới thả người.
Mọi người đều nghĩ vậy, cho dù là bản thân Diệp Huy Diệp Lam Vận cũng vảm thấy nên như thế.
Nhưng, khiến mọi người ngạc nhiên là
- Được!
Triệu Nhã Nhu gật gật đầu,
- Thả người!
- Cái gì?
Chúng nhân kinh ngạc nhìn Triệu Nhã Nhu, vất vả lắm mới bắt được người, sao có thể tha đi dễ dàng như vậy? Mặc dù Diệp Lãng đã đến, nhưng vẫn còn phải nói chuyện cơ mà.
- Ta nói thả họ!
Triệu Nhã Nhu thản nhiên nói, ngữ khí của nàng khiến người ra không thể phản kháng mệnh lệnh.
- Đại ca, nhị tỷ, hai người thảm quá...
Diệp Lãng đi về phía bọn Diệp Lam Vận, có chút vô lương tâm nói.
-...
Lúc này mà đệ còn nói vậy, không biết chúng ta khổ sở như thế nào à, Diệp Lam Vận trợn mắt lườm Diệp Lãng.
Lúc Diệp Lãng bước đến, Lý Nguyệt cũng chạy lại, hình như là để nhìn Diệp Lãng, cũng hình như là để bảo vệ Diệp Lãng, những người khác cũng làm vậy, vây quanh hắn.
Mục đích lần này của họ là bắt Diệp Lãng, bây giờ càng không thể để cho hắn chạy thoát.