Nàng tưởng Diệp Lãng đang nói chuyện kia, trách nàng giúp Triệu Nhã Nhu đối phó hắn.
- Cái gì mà bất đắc dĩ, đây là nỗ lực của bản thân nàng, cho dù bận, mỗi ngày cũng nên dành thời gian tu luyện, nàng xem, bây giờ nàng chẳng khác gì trước kia, không hơn được là mấy, đến thiên cấp cũng chưa đột phá.
Diệp Lãng tiếp lời, trực tiếp chỉ ra tiến độ của Lý Nguyệt.
- Á... ngươi nói chuyện này?
Lý Nguyệt ngơ ngác, không nghĩ Diệp Lãng lại nói chuyện này, cũng đúng, Diệp Lãng sao phải quan tâm việc nàng giúp Triệu Nhã Nhu, bởi vì bản thân hắn hiểu rất rõ.
- Ngươi tưởng thiên cấp dễ đột phá lắm sao? Đúng là, ta ngày nào cũng tu luyện.
Lý Nguyệt tiếp tục nói, có chút bất mãn với sự trách móc của Diệp Lãng.
Diệp Lãng lắc lắc đầu, nói:
- Với tiến độ của nàng, chỉ cần nàng dụng tâm, trong khoảng thời gian này, nàng đã có thể đột phá! Ta khuyên nàng, tĩnh tâm tu dưỡng một khoảng thời gian đi, nếu không, nàng sẽ không đuổi kịp các tỷ của ta...
- Các tỷ của ngươi, không lẽ nói?
Lý Nguyệt sững người, hình như hiểu Diệp Lãng đang nói gì.
- Không sai! Nàng cẩn thận đấy, Diệp gia ta đã có rất nhiều thiên cấp cường giả, đến lúc đó, họ nhất định sẽ đến cứu ta, Triệu Nhã Nhu, nàng cũng phải cẩn thận đấy.
Diệp Lãng trực tiếp nói ra những lời này, khiến chúng nhân chẳng biết nói gì.
Nếu ngươi muốn đợi người khác đến cứu thì phải hành sự bí mật chứ, khiến người ta không kịp phòng bị.
- Yên tâm, cho dù họ đột phá cũng vô dụng, có bản lĩnh thì cứ đến, bao nhiêu cũng chết.
Triệu Nhã Nhu thờ ơ nói.
Là nàng tin tưởng vào thủ hạ của mình, hay là quá tự đại? Có lẽ chỉ bản thân nàng mới biết.
- Vậy tốt nhất là không nên đến, đại ca, nhị tỷ, hai người về đến nhà bảo họ đừng đến cứu đệ, nếu đệ muốn chạy, sớm muộn gì cũng có thể chạy được.
Diệp Lãng một lần nữa chứng minh một việc, đó là rất khó nhốt được hắn.
-..., ngốc, ngươi nói vậy lẽ nào không sợ ta giết ngươi!
Triệu Nhã Nhu tức giận nói.
- Sợ cái gì, mười tám năm sau vẫn còn một hảo hán!
Diệp Lãng không chùn bước nói, lúc hắn nói câu này, bọn Diệp Lam Vận cũng được giải trừ hình cụ.
Tình huống này khiến thiếu nữ cười lạnh thoáng ngây ra, nàng không ngờ Diệp Lãng lại phá giải công cụ luyện kim do mình chế tác dễ dàng như vậy, vốn dĩ nàng rất tự tin vào mình, cho dù là Diệp Lãng nàng cũng cảm thấy không thể phá giải.
Chỉ là không ngờ, Diệp Lãng không chỉ phá giải được, mà còn phá giải tương đối đơn giản, mới chỉ đến được một lúc thôi mà!
Hoàng thượng quyết định chính xác, nếu Diệp Lãng không bị bên mình khống chế, nhất định sẽ trở thành một mối nguy hại đe doạ trực tiếp đến kế hoạch Tường Không.
Hiện tại, ai cũng tin hành động đối phó với Học viện đệ nhất chỉ là nhằm bắt được Diệp Lãng, cho dù phải trả cái giá đắt đến mấy cũng được, cũng xứng đáng.
- Đại ca, nhị tỷ, hai người lên tiểu phi thuyền, sau khi khởi động, nó sẽ tự động bay về.
Diệp Lãng chỉ tiểu phi thuyền, nói, lúc này hắn hình như chẳng buồn nghĩ đến vị trí của mình.
Tình huống, đâu phải hắn nói gì cũng được, đối phương cho những người đó ngồi thuyền đi sao? Khẳng định là không thể.
Chí ít, trước khi tìm hiểu phi thuyền bay thế nào, có người khẳng định không cho họ đi.
- Không được, các ngươi vẫn chưa thể đi, càng không thể ngồi tiểu phi thuyền rời đi, ta muốn giữ tiểu phi thuyền lại nghiên cứu!!
Thiếu nữ cười lạnh nói.
- Hắc hắc, nàng là ai, nói cái gì vậy, hoàng đế của các người còn chưa phản đối.
Diệp Lãng tức giận nói, hình như rất khó chịu với Trình Giảo Kim.
- Ngươi... không nhận ra ta?
Thiếu nữ cười lạnh sững người, hỏi.
- Có chút quen quen, nàng là ai?
Diệp Lãng nhìn thiếu nữ cười lạnh một lúc, ngẫm nghĩ, sau đó hỏi.
Lý Nguyệt lắc lắc đầu, nàng cảm thấy thiếu nữ cười lạnh thật đáng thương, nàng biết thiếu nữ cười lạnh mỗi ngày đều nghĩ đến Diệp Lãng, mặc dù hành động này chẳng có gì tốt đẹp nhưng không ngờ đối phương lại hoàn toàn quên mất nàng.
- Ha ha, ta nói tên vô lương tâm này căn bản không nhớ ngươi là ai mà, quả nhiên là vậy. Nguồn: http://thegioitruyen.com
Triệu Nhã Nhu bật cười, đây là biểu tình rất hiếm gặp ở nàng nên mọi người không khỏi ngây ra.
-...
Thiếu nữ cười lạnh trầm mặc.
- Tại sao, ta nên nhận ra nàng sao?
Diệp Lãng có chút ngạc nhiên hỏi.
- Nên, rất nên! Được rồi, bàn chính sự trước, nếu ngươi đồng ý đưa kĩ thuật phi thuyền cho ta, ta sẽ đồng ý cho đại ca nhị tỷ ngươi rời đi, thế nào?
Triệu Nhã Nhu nói với Diệp Lãng.
Lúc này, thiếu nữ cười lạnh còn cảm thấy Triệu Nhã Nhu thực sự quá ngây thơ, Diệp Lãng sao có thể nhận lời, nếu như đổi thành nàng, nàng cũng không đồng ý.
Đây là kĩ thuật chưa ai có thể ứng dụng, chỉ một mình hắn biết, đương nhiên phải giữ chặt trong tay, không thể nhường cho người khác, nhất là kẻ thù.
Ai chẳng biết Diệp Lãng và Triệu Nhã Nhu là mối quan hệ địch đối, hắn sao có thể nói kĩ thuật này cho Triệu Nhã Nhu?
Chỉ là
- Không vấn đề gì!
Diệp Lãng gật gật đầu, nhận lời.
-...
Nụ cười trên môi thiếu nữ nhất thời đông cứng lại, ngơ ngác nhìn Diệp Lãng, nàng không thể hiểu nổi hắn, ngươi là người như thế nào, sao có thể đem kĩ thuật giao ra dễ dàng như vậy.
Không lẽ nói, chỉ vì cứu người, hay là, ngươi chỉ nói vậy chứ không hoàn toàn đưa ta hết kĩ thuật?
Thiếu nữ cười lạnh rất hoài nghi, chỉ là lúc này không có thời gian để làm việc đó, bởi vì tình huống biến hoá quá nhanh.
- Các ngươi đi đi, mang câu này về cho tỷ tỷ ngươi, nói ta xin lỗi nàng ấy!
Triệu Nhã Nhu nhìn hai người Diệp Lam Vận, thản nhiên nói, không ai cảm thấy nàng thực sự đang xin lỗi, có lẽ nàng chỉ nói vậy mà thôi.
- Ta biết! Ngươi xin lỗi vì cứ lấy đi người thân của tỷ ấy, hi vọng, lần này ngươi đừng làm cho tỷ ấy buồn.
Diệp Lam Vận nhìn Triệu Nhã Nhu, nhắc lại những gì nghe thấy.
- Cái đấy phải xem các ngươi, các ngươi không muốn buồn thì đừng buồn.
Triệu Nhã Nhu cười cười, không trả lời câu hỏi, nhưng hình như cũng đang trả lời câu hỏi.
Ai cũng có thể nghe ra, những gì họ đang nói, đều có liên quan đến Diệp Lãng, Diệp Lam Vận hi vọng Triệu Nhã Nhu đừng làm gì Diệp Lãng, còn Triệu Nhã Nhu thì không đưa ra một câu trả lời khẳng định.