Vào ngày thứ tư khi bà ngoại của Sở Vũ Hiên qua đời, bà được an nghỉ với sự giúp đỡ của những người hàng xóm.
Buổi chiều, Sở Vũ Hiên đến từng nhà cảm ơn, bởi vì có tang nên không thể bước vào nhà, anh chỉ đứng ngoài cửa khom lưng, chuẩn bị cho mỗi người một bao lì xì làm quà cảm ơn.
Lúc buổi tối, anh vừa ăn cơm xong, Hạ Trúc liền gọi điện thoại tới.
Anh vốn phiền lòng, hiện giờ làm gì có tâm trạng để ý đến cô ta?
Tuy nhiên, sau khi cúp điện thoại hết lần này đến lần khác, Hạ Trúc vẫn cứ gọi điện thoại đến, thực sự không nhịn được nữa, anh bèn nghe điện thoại: “Alo?”
“Anh đang ở đâu?” Ở đầu dây bên kia, giọng nói của Hạ Trúc lạnh như băng, dường như đang ở ranh giới bùng nổ: “Tại sao mấy ngày nay anh lại không nghe điện thoại?”
Cũng đúng thôi, hai năm nay Sở Vũ Hiên vẫn luôn ngậm bồ hòn làm ngọt, có lúc nào dám không nghe điện thoại của cô ta chứ?
“Ở quê, nhà bà ngoại” Giọng nói của Sở Vũ Hiên còn lạnh lùng hơn cả cô ta.
Nghe thấy hai từ “bà ngoại”, hai ngày nay Hạ Trúc cũng coi như “đầu óc u mê vì sắc đẹp” lúc này mới nhớ ra rằng những ngày gần đây bà cụ vẫn luôn nằm viện, nửa tháng trước cô ta từng đến bệnh viện hỏi thăm sức khỏe, tình trạng không được tốt lắm.
Giọng nói của cô ta không khỏi dịu dàng hơn: “Bà ngoại thế nào? Sao anh lại không đón về nhà mà lại đi thẳng về quê? Vũ Hiên, anh đừng giở tính trẻ con, chuyện giữa chúng ta không thể ảnh hưởng đến bà ngoại, sức khỏe của bà rất không tốt”
Mặc dù bình thường cô ta vẫn luôn thờ ơ với Sở Vũ Hiên nhưng vẫn có thái độ rất tốt với bà cụ hiền lành.
Sở Vũ Hiên suýt chút nữa thì bật cười vì tức giận, anh cố kìm nén lửa giận nói: “Không phiền cô lo lắng, bà ngoại của tôi đã được an táng rồi.”
Trong lòng Hạ Trúc chợt run lên: “Lúc... Lúc nào? Vũ Hiên... Tại sao anh... Không nói cho tôi biết?
“Hừ..” Sở Vũ Hiên chỉ suy nghĩ một chút cũng cảm thấy lòng chua xót: “Hạ Trúc, cô nghe cho kĩ đây, bà ngoại không phải để cho cô gọi, cô không xứng! Tôi biết cô gọi điện thoại đến để làm gì, cứ chờ đi, sáng ngày mai tôi sẽ trở về, như cô mong muốn!”
Vừa dứt lời, anh lập tức cúp điện thoại.
Hạ Trúc ngẩn ngơ một lúc, cô ta không ngờ răng bà ngoại lại ra đi như vậy.
Bà cụ hiền lành rất quan tâm đến cô ta, mùa đông năm ngoái, dù đang bệnh nặng vẫn bí mật đan một chiếc khăn quàng cổ cho cô ta... Đây là những điều tốt đẹp, cả đời này cô †a sẽ không bao giờ quên.
Lúc này cô ta nhớ lại mấy ngày trước trong hầm để xe, Sở Vũ Hiên cứ khăng khăng muốn cô ta đến bệnh viện... Thì ra mấy ngày trước bà ngoại đã...
Sự hối hận mãnh liệt dâng lên trong lòng, Hạ Trúc không. khỏi tự trách mình.
Trên thực tế, cô ta không phải là người có lòng dạ sắt đá, hai năm nay, ngoài bà ngoại ra, sự chăm sóc tỉ mỉ của Sở Vũ Hiên dành cho cô ta luôn khiến cô ta cảm thấy mắc nợ.
Suy cho cùng, mắc nợ chính là mắc nợ, không thể coi là tình yêu.
Hiện giờ cô ta đã quyết tâm muốn ở bên cạnh Cao Ninh nên không thể không ly hôn.
Cùng lắm thì cho Sở Vũ Hiên một khoản tiền, cứ coi như là mình bù đắp.
Nhớ lại lần đầu tiên khi gặp Sở Vũ Hiên lúc học trung học, khi đó cách ăn mặc, lời nói và cách cư xử của anh đều mang khí chất của một người giàu có.
Lúc đó anh không đeo kính, ngoại hình vừa mới lớn, anh là một trong những người cao nhất lớp, có đôi chân dài, ngón tay thon và xinh xän, chiếc cổ trằng ngần như sứ khi hơi ngước mặt lên, cho dù đi đến đâu cũng khiến cho đám nữ sinh mới biết yêu phấn khích che miệng, chưa kịp chờ anh đi xa đã thì thầm mấy câu trêu chọc khiến người ta đỏ mặt, tim đập thình thịch.
Tuy nhiên, chưa đến một học kỳ, anh dường như rơi vào trạng thái gia cảnh sa sút, dường như mất đi khí chất giàu có.
Nửa sau học kỳ lớp mười một, Sở Vũ Hiên như thể biến mất khỏi thế giới, anh biến mất bảy tám năm, cho đến hai năm trước, không hiểu sao anh lại xuất hiện bên cạnh cô với tư cách là tài xế Didi...
Hạ Trúc chưa bao giờ hỏi về quá khứ của anh, thỉnh thoảng vui vẻ nói về chuyện trước kia, Sở Vũ Hiên vẫn luôn giữ im lặng, như thể những năm mất tích anh đã làm điều gì đó đáng hổ thẹn vậy.
Tóm lại, trong lòng Hạ Trúc, Sở Vũ Hiên là một người ngoài đẹp trai ra thì không có gì cả, thứ loại người này thiếu nhất chính là tiền.
Ngày hôm sau, Sở Vũ Hiên trở về nhà ở khu vực thành thị từ sớm.
Căn nhà vắng lặng, cửa phòng ngủ mở toang, xem ra Hạ Trúc không ở đây.
Sở Vũ Hiên mặc kệ cô ta đi đâu, anh lấy bản thỏa thuận ly hôn từ trong túi xách mà mình đã chuẩn bị ngày hôm qua ra, tự mình ký tên một cách phóng khoáng rồi đặt lên bàn cà phê trong phòng khách.
Ngay sau đó, anh lấy va ly và đóng gói hết tất cả đồ đạc. của mình và bà ngoại, lúc chuẩn bị rời đi, ngoài cửa vang lên tiếng gõ mật mã.
“Tách...
Cánh cửa được mở ra, Hạ Trúc, Cao Ninh và mẹ Hạ vừa nói vừa cười bước vào.
Bầu không khí hài hòa đó đúng là giống người một nhà.
Nhìn thấy Sở Vũ Hiên đứng ở phòng khách, Hạ Trúc lập tức ngừng cười, thay vào đó là vẻ mặt áy náy.
Còn Cao Ninh thì nhếch khóe môi khiêu khích, đặt tay lên eo Hạ Trúc, kéo Hạ Trúc vào lòng, trong mắt mang theo nụ cười nghiêng đầu nhìn Sở Vũ Hiên.
Mẹ Hạ có phản ứng dữ dội nhất, bà ta chỉ vào mặt Sở Vũ Hiên và hét lên: “Đồ vô dụng! Cậu chịu về rồi à? Cậu cho rằng cứ trốn tránh, không nghe điện thoại thì không cần ly hôn sao? À đúng rồi, Ninh à, cháu biết đổi mật mã phải không? Nhanh chóng đổi đi, để tránh đồ ma nghèo nào đó tay chân không sạch sẽ nửa đêm nửa hôm đến trộm đồ!”
“Mẹ, mẹ bớt nói vài câu đi!” Hạ Trúc nói với mẹ của mình, sau đó quay sang nhìn Sở Vũ Hiên với ánh mắt né tránh, nhất thời không biết nên nói gì.
Sở Vũ Hiên đã lĩnh giáo sâu sắc sự cay nghiệt của mẹ vợ với mình, cũng không muốn để ý đến bà ta, anh nhìn Hạ Trúc, lạnh lùng nói: “Thỏa thuận ly hôn ở trên bàn trà, hôm nay là thứ bảy, cục dân chính không làm việc, cô chọn thời gian đi, có thời gian thì gọi điện thoại cho tôi, tôi có thể ly hôn bất cứ lúc nào.”
Nói đến đây, Sở Vũ Hiên thoáng khựng lại: “Nhanh hết sức. có thể, đừng để tôi chờ đợi quá lâu.”
“Thỏa thuận ly hôn?” Mẹ Hạ trợn trừng mắt, bà ta bước nhanh đến bên bàn trà, chửi bới rồi cầm tờ giấy ly hôn lên: “Đồ ma nghèo chết tiệt, chắc chẳn là đòi hỏi quá đáng chứ gì? Tôi nói cho cậu biết, cậu đừng hòng... Tay trắng ra đi?”
Mẹ Hạ cảm thấy không thể tin được, nghỉ hoặc trừng mắt nhìn Sở Vũ Hiên, tức giận nói: “Cậu lại định giở trò gì hả?”
Hạ Trúc khá lúng túng, cho dù quyết định của Sở Vũ Hiên. đúng như cô ta mong muốn nhưng không hiểu sao cô ta lại cảm thấy hơi thất vọng.
Cô ta cứ cho rằng ít nhiều gì thì Sở Vũ Hiên cũng sẽ lộ vẻ lưu luyến chứ? Cho dù là thở hổn hển, đập đồ đạc trong nhà để phát tiết cũng là điều bình thường.
Tuy nhiên, Sở Vũ Hiên trước mắt vừa bình tĩnh vừa lạnh lùng, cứ như thể hoàn toàn biến thành một người khác vậy, điều này khiến cô ta cảm thấy rất xa lạ, trong lòng lại cảm thấy áy náy hơn.
“Vũ Hiên, tôi biết anh yêu tôi nhưng tôi thật sự không muốn bỏ lỡ anh Ninh. Là tôi có lỗi với anh, tôi cũng có lỗi với bà ngoại, tôi thật sự xin lỗi! Anh không nên ra đi tay trằng, hay là, căn nhà này.
“Tôi ngại bẩn!” Sở Vũ Hiên lạnh lùng ngắt lời của cô ta, xách hành lý đi ra ngoài.
Dường như Cao Ninh bị chữ “bẩn” chọc vào chỗ đau, anh †a nhấc tay đẩy Sở Vũ Hiên một cái, cau mày nói: “Mày giữ miệng sạch sẽ một chút đi! Sở Vũ Hiên, mày cũng không nhìn lại mình xem, mày là cái thá gì? Mày thật sự cho rằng cóc ghẻ có thể ăn thịt thiên nga sao? Hừ...”
Nói đoạn, anh ta lại lấy một xấp chỉ phiếu ra, rồi đưa cho. Sở Vũ Hiên: “Cứ việc điền số! Sau này, tránh xa Hạ Trúc nhà chúng tôi ral”
Hạ Trúc khế hé môi, định ngăn cản sự sỉ nhục của Cao Ninh với Sở Vũ Hiên.
Tuy nhiên, cô ta vẫn chưa kịp nói gì, Sở Vũ Hiên đã nhận lấy chi phiếu, ngước mắt nhìn Cao Ninh và nở nụ cười xấu xa: “Vậy thì tôi không khách sáo nhé.”
“Đúng là... Đồ vô dụng không có chí khí..” Hạ Trúc oán thầm, giây tiếp theo đã nhìn thấy Sở Vũ Hiên không ngừng viết số không trên chỉ phiếu...
lột tỷ?” Cao Ninh nhướn mày, giễu cợt: “Mày nghèo đến phát điên rồi à?”
“Hừ..” Sở Vũ Hiên cười khẩy, vò chỉ phiếu thành một cục rồi ném xuống đất, vừa đi ra ngoài vừa lẩm bẩm: "Giả vờ giảvịt "
Đi xuống hầm để xe, khi đi ngang qua thùng rác, Sở Vũ Hiên đột nhiên dừng bước, anh thản nhiên tháo cặp kính gọng đen nhìn dày nhưng thực chất không có độ trên sống mũi rồi ném vào thùng rác.
Vừa lên xe, liền nhận được tin nhắn của “lão Nhị” trên Wechat: “Anh ta dùng tay trái đẩy anh à? Tối nay tôi sẽ đi chặt!”
Sở Vũ Hiên chỉ cảm thấy huyệt thái dương giật giật, anh đưa tay xoa, sau đó gửi tin nhắn băng giọng nói.
Đối phương nhanh chóng nhận được.
“Lão Nhị, gần đây cậu rảnh lắm à? Theo dõi tôi hay là nhìn lén? Thị lực tốt đấy, ở tòa nhà đối diện nhìn rõ như vậy à?”
Đầu dây bên đó im lặng một lúc, sau đó chậm rãi thấp giọng nói: “ống nhòm”
Sở Vũ Hiên trợn trừng mắt: “Làm tốt chuyện cậu nên làm đi, đừng có làm bừa, đừng quên rằng những người nhà của tôi có lẽ vẫn theo dõi tôi đấy.”
“Ừ... Vậy anh... Muốn trở về nhà họ Sở không?”
Sở Vũ Hiên thở ra, ngẩng đầu nhìn mình trong kính chiếu hậu, kiên quyết nói: “Về!”