Ly Hôn Đi Thật Sự Tưởng Tôi Là Con Cóc Ghẻ À

Chương 4: C4



Nếu nói người có tiền ngang tàng là “biệt thự gần bờ biển, xe sang xếp hàng dài”, vậy thì Sở Môn đã không thể nào dùng từ “ngang tàng” để vơ đũa cả nắm.

Người nắm quyền Sở Tiếu Thiên xuất thân từ trong quân ngũ, lăn lộn hơn nửa đời người ở Thượng Hải, cũng đuổi kịp lợi nhuận thời đại, từng bước xây dựng đế quốc trăm tỉ của nhà họ Sở. Ông cụ đã chiếm giữ núi Phượng Hoàng hùng vĩ ở phía bắc thành phố hàng chục năm, dựng nên sơn trang Phượng Hoàng ~ lâm viên tư nhân mà không ít người trong giới kinh doanh chính trị chỉ trích.

Cả sơn trang giống như phủ đệ Vương Hầu thời cổ, từ trên cao có thể nhìn núi non sông nước, rừng cây rậm rạp.

Bên trong rất bao la, đình đài lầu các cao thấp xen kế nhau. Phong cảnh thay đổi theo từng con đường uốn lượn, rường cột chạm trổ vô cùng khéo léo, hàng trăm hành lang nối liền trên sân. Mái ngói đỏ thăm giống như cung điện. Đâu đâu cũng mang màu sắc cổ kính toát lên vẻ xa hoa lãng phí. Ngay cả cái khóm bình an ngọc huyết cao tầm nửa người ở bên ngoài cổng lâm viên kia, ít nhất cũng có thể đổi thành một căn nhà lớn rộng tầm ba trăm mét vuông ở trung tâm thành phố.

Hôm nay là Tết Nguyên Đán, hiếm khi trời đẹp.

Cổng lâm viên rộng mở, các bảo vệ tràn đầy sức sống, đứng ở hai bên cổng với tư thế quân đội tiêu chuẩn.

Còn chưa đến buổi trưa, từng chiếc xe sang lần lượt lái vào. Bảo vệ ân cần cúi chào, đưa mắt nhìn xe lái vào cửa chính, rồi chạy lên meo theo con đường núi, sau đó họ mới quay đầu, chào đón chiếc tiếp theo.

Sở dĩ náo nhiệt như thế là vì hôm nay không chỉ là Tết Nguyên Đán, mà còn là ngày vui của cậu chủ Sở Môn.

Chẳng mấy chốc, một chiếc xe Skoda vì chạy bằng dầu máy mà bốc khói đen đang lái đến từ đãng xa. Hai bảo vệ ở cổng dè dặt đưa mắt nhìn một chiếc Maybach chạy lên núi, vừa mới quay đầu lại đã nhìn thấy chiếc xe tồi tàn “khác. thường” này lái đến trước mặt.

Giống như bến cảng hải quân uy nghiêm trang trọng, đột nhiên một chiếc bè da dê vô cùng rách nát cập bến...


Nhân viên bảo vệ bên trái không giấu vẻ kinh ngạc, vội vàng lao tới xua tay ngăn cản, nghiêm mặt nói: "Xin chào, anh đang làm gì thế?"

ở trong xe, Sở Vũ Hiên như chưa tỉnh ngủ, đầu tóc rối bù, mặc một chiếc áo gió màu đen lưu manh, vừa lười biếng nói chuyện điện thoại vừa chậm rãi hạ cửa xe xuống.

“Hạ Trúc, rốt cuộc cô bận đến cỡ nào?” Sở Vũ Hiên ngáp. một cái, giọng điệu không mặn không nhạt nói: “Đã bao nhiêu ngày rồi hả?”

Ở đầu bên kia, giọng điệu của Hạ Trúc rất lạnh lùng: “Sau Tết Nguyên Đán... Trước đó tôi và anh Ninh bị tay săn ảnh chụp trộm. Hai ngày nay tôi đang phối hợp với công ty xử lý chuyện này.

Sở Vũ Hiên khẽ cười: "Vậy chẳng phải vừa khéo sao? Chúng ta nhanh chóng đi làm thủ tục rồi hai người đi đăng ký kết hôn, sau đó đăng lên mạng, không phải đã giải quyết xong rồi à?"

Một khi một nữ ngôi sao tuyên bố kết hôn, tương đương với việc tự hủy hoại tương lai, Hạ Trúc hiểu rõ điều này hơn ai hết.

Mặt khác, công ty sẽ không để mặc cho cây hái tiền như cô ta làm bừa. Trong những ngày qua công ty đã đăng rất nhiều thông báo bác bỏ tin đồn, nói Hạ Trúc và Cao Ninh chỉ là thanh mai trúc mã.

“Anh cứ yên tâm, sau Tết Nguyên Đán chúng ta sẽ ly hôn.” Hạ Trúc nghe ra giọng điệu mất kiên nhẫn cùng với sự xa cách lạnh lùng của Sở Vũ Hiên, không hiểu sao lại có ảo giác mình đang bám chặt lấy người ta, khế thở dài nói: “Tôi biết tôi có lỗi với anh, Vũ Hiên, hay là anh nhận tiền bồi thường của tôi đi. Căn nhà đó..."

Cô ta còn chưa kịp nói xong, Sở Vũ Hiên đã cúp điện thoại. Một là vì anh không có tâm trạng lắng nghe những lời nhảm nhí đó, hai là vì nhân viên bảo vệ đã hết kiên nhẫn, bät đầu cầm bộ đàm gọi người.


"Người anh em, đừng kích động, tôi đến đây để kết hôn." Sở Vũ Hiên nở nụ cười quái dị.

Sau quyết định ngày hôm đó, anh đã gọi điện cho Sở Trì Khanh. Nghe thấy con trai sắp về, đương nhiên Sở Trì Khanh rất vui mừng, nhưng ông có một điều kiện, đó là anh phải cưới cô gái đẹp nhất Giang Thành kia.

Sở Vũ Hiên hiểu rõ, có lẽ đây lại là một cuộc hôn nhân thương mại đầy máu chó, dù sao thì anh quay về Sở Môn cũng có mục đích khác, cho nên việc có kết hôn hay không không quan trọng, thế là anh đã thuận miệng đồng ý.

Nhưng anh không ngờ rằng cuộc hôn nhân diễn kịch này lại đến nhanh như vậy. Sáng sớm anh còn đang mơ màng ngủ thì nhận được điện thoại của Sở Trì Khanh, bảo anh về nhà ăn cơm tiện thể kết hôn luôn... thật sự khiến anh không kịp đề phòng.

Nhưng vấn đề ở đây là bên này vội vàng kết hôn nhưng bên kia vẫn chưa ly hôn.

Về điều này Sở Trì Khanh bảo anh không cần phải lo lắng, hôn lễ hôm nay được tổ chức tại nhà riêng, khách mời cũng không có ai liên quan. Hơn nữa anh và Hạ Trúc là bí mật kết hôn, hoàn toàn không có ai biết.

Sở Vũ Hiên nghĩ ngợi, cũng cảm thấy không có vấn đề gì nên vội vàng quay về sơn trang.

Lúc này, bảo vệ vừa nghe anh nói đến đây để kết hôn thì nhéo đùi, cố gắng không cười thành tiếng, nhướng mày nói: “Anh kết hôn à? Chưa tỉnh ngủ đúng không? Hôm nay là ngày vui của cậu chủ nhà chúng tôi, nên anh hãy cút sang một bên đi, đừng cản đường nữa.”

Người xưa có câu người không biết không có tội, Sở Vũ Hiên cũng lười dây dưa, dứt khoát gọi điện thoại cho Sở Trì Khanh: “Ông già, hình như tôi không vào được.”


Chẳng mấy chốc bộ đàm trên vai nhân viên bảo vệ đã truyền đến một giọng nói: "Đó là cậu chủ. Mau chào đón đi."

Sắc mặt bảo vệ tái mét, đầu óc trống rỗng, cố gượng cười, cung kính mời “bè da dê” này vào trong, thầm nghĩ có lẽ mình không giữ được bát cơm này rồi...

Lúc này trong phòng khách rộng rãi ở tòa nhà tiếp khách. ven hồ đã chật kín những vị khách quý và bạn bè.

Với địa vị của Sở Môn trong giới kinh doanh, chắc chăn người được mời đến đều là những nhân vật to lớn không giàu sang cũng phú quý. Từ trước đến nay giới thượng lưu luôn trở mặt như bánh tráng. Nguyên tắc đặt lợi nhuận lên hàng đầu đã được coi là chuẩn mực, nếu không có thực lực bối cảnh thì con chó cũng chẳng thèm đoái hoài đến bạn.

Người đàn ông trung niên với phong thái uy nghiêm và lịch lãm đang trò chuyện với một nhóm bạn trong phòng khách chính là Sở Trì Khanh.

Hôm nay ông ta mặc một bộ vest đen, mái tóc bóng mượt chải ngược ra sau, giữa hai lông mày có ba đường nếp nhăn nhàn nhạt khi cau mày, toát lên mùi vị của anh Phát*, lộ ra vẻ uy nghiêm bá đạo.

*Tên gọi của Châu Nhuận Phát trong phim.

Khi đang nói về chủ đề mà mọi người quan tâm, Sở Trì Khanh như thừa nước đục thả câu nhấp một ngụm rượu vang trong tay, rượu còn chưa chảy xuống cổ họng đã nghe thấy tiếng hét từ ngoài cửa: “Sở Trì Khanh."

Người đàn ông được gọi tên giật mình, không nhịn được phun rượu vang trong miệng ra, vừa ho khan vừa quay đầu lại, không ngờ trên mặt lại nở nụ cười nịnh nọt: "Con trai, con đến rồi đấy à?"

Mọi người có mặt tại đây đều im như thóc, đồng loạt hướng ánh mắt nghỉ ngờ về phía Sở Vũ Hiên.

Cậu chủ này... thật sự hơi lôi thôi, khiêm tốn quá đà.


Sở Vũ Hiên nhếch miệng cười, không để ý tới ánh mắt kỳ quái của mọi người, mà nhấc chân đi đến trước mặt cha mình, tiện tay cầm lấy một chiếc bình hoa, rồi trở tay cầm miệng. bình, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Sở Trì Khanh, đã lâu không gặp, nào, để con trai thương yêu cha nào."

Sở Trì Khanh không khỏi rùng mình, đi vòng ra đằng sau ghế sofa, chỉ tay vào đứa “con bất hiếu” này, cười nói: “Vũ Hiên, ở đây nhiều người như vậy, hãy giữ chút mặt mũi cho cha đi...

"Lão già không biết xấu hổ như ông mà cũng có mặt mũi à? Ông đứng im ở đấy."

Hai cha con đuổi nhau chạy vòng quanh ghế sofa, không. ai ngờ rằng nhân vật tai to mặt lớn nổi tiếng với thủ đoạn tàn nhẫn trong giới kinh doanh Giang Thành này cũng có một ngày chật vật đến thế?

"Con trai, có gì thì từ từ mà nói, chúng ta đổi sang nơi khác nói chuyện được không?”

Sở Vũ Hiên từ từ ngừng bước, ánh mắt quét qua từng khuôn mặt kinh ngạc của mọi người, hừ lạnh: "Được, ông chọn chỗ đi, tôi muốn luyện tập riêng với ông."

"Chúng ta đi lên phòng sách trên lầu hai... Đi thôi nào..." Sở Trì Khanh tươi cười nịnh nọt, bày ra tư thế mời.

Sở Vũ Hiên không nói lời vô nghĩa, sải bước đi đến trước mặt rồi câm lấy chiếc cà vạt đắt tiền có thể đổi lấy một năm tiền công của người bình thường của Sở Trì Khanh, kéo đi lên cầu thang.

Sở Trì Khanh vừa một tay năm lấy nút thắt cà vạt tránh cho mình bị tên khốn này siết chết, vừa bày tỏ áy náy với mọi người: “Mọi người, tôi tiếp đãi không chu đáo rồi. Mọi người cứ trò chuyện trước đi, tôi đi đền tội với ông tổ của tôi đã, lát nữa sẽ quay lại."

Mọi người:...

Nhìn tư thế này... ông có chắc là mình còn mạng để quay trở lại không?