Hiếm khi Tần Minh Viễn nói chuyện dễ nghe như vậy, lại còn bày ra vẻ mặt dịu dàng không chân thực thế này.
Tô Miên còn tưởng rằng đây chỉ là ảo giác của cô.
Cô bình tĩnh nhìn Tần Minh Viễn, chớp mắt hỏi anh: “Chồng, anh nói gì thế?”
Tần Minh Viễn nhẹ nhàng vỗ tay cô, nụ cười luôn ở trên môi: “Bà Tần à, anh sẽ không bao giờ để em phải lo lắng nữa.”
Giờ thì Tô Miên đã nghe được rõ ràng.
… Không bao giờ để cô phải lo lắng nữa.
… Hơn nữa, anh ta còn nói với giọng điệu và thái độ rất chi là dịu dàng.
… Tại sao?
… Tại sao vậy?
Tô Miên thật sự không nghĩ ra được lý do, trong lòng thì thấp thỏm không yên nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh như cũ, cô điềm đạm đáp “Vâng”, sau đó tiếp tục ân cần nói cho anh nghe những điều bác sĩ đã dặn dò.
Dựa vào kinh nghiệm trước đây, chắc chắn tên điên này sẽ đáp lại bằng thái độ cực kỳ không kiên nhẫn: “Tôi nghe bác sĩ dặn dò là được rồi.”
Hoặc là: “Tôi biết rồi, cô không cần nói nữa.”
Đây mới là hình thức ở chung của hai người.
Nếu có người ngoài ở đây, Tần Minh Viễn sẽ giả vờ giả vịt chú ý nghe lời dặn dò, đến khi nào cô nói xong, anh ta sẽ gật gù cho có lệ.
Thế nhưng lúc này, ung-thư-thần-kinh-giai-đoạn-cuối vẫn nắm chặt lấy tay cô, ra vẻ hết sức chăm chú lắng nghe, cô nói một câu thì anh ta đáp một câu, không hề tỏ ra mất kiên nhẫn.
Tại sao?
Tại sao?
Tại sao vậy?
Trong đầu Tô Miên lúc này chỉ toàn là dấu chấm hỏi.
Bây giờ cô giống như con rối gỗ bị người khác điều khiển, dù hồn siêu phách lạc nhưng ngoài mặt vẫn ra vẻ bình tĩnh nói chuyện với Tần Minh Viễn.
“Chồng, anh có biết không?”
“Biết gì nào? Hửm?”
“Lúc anh ở trong phòng ICU, em sợ anh không bao giờ tỉnh lại nữa…”
“Không phải anh đã tỉnh lại rồi hay sao, sau này sẽ không xảy ra những chuyện như vậy nữa.”
“Lúc anh xảy ra chuyện, em và chị dâu còn đang ở Milan, em vừa hay tin thật sự rất lo lắng, may có chị dâu ở đấy an ủi em…”
“Khi nào xuất viện, chúng ta mời chị dâu ăn một bữa cơm để tỏ lòng biết ơn nhé.”
…
Tô Miên quay đầu nhìn xung quanh.
… Chẳng lẽ trong phòng VIP có camera?
Cô lại nhìn thêm một lần nữa, cho rằng mình bị hành động khác xa ngày thường của Tần Minh Viễn tẩy não cho ngu người luôn rồi.
… Trong phòng bệnh VIP sao có thể lắp camera được?
“Em đang nhìn gì vậy?”
Tô Miên hơi cụp mắt, nhìn bàn tay đang bị Tần Minh Viễn nắm lấy của mình, khẽ ho vài tiếng, nói: “Em không nhìn gì cả, chỉ là thấy hơi mệt, với lại hơi cảm thôi…”
Tần Minh Viễn lập tức gọi Quý Tiểu Ngạn vào.
“Cậu đi đến phòng khám bệnh với bà chủ đi.”
Tô Miên: “Chồng à, em chỉ bị cảm…”
Hai chữ “thôi mà” còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, Tần Minh Viễn lại ngắt lời, anh nói: “Bị cảm mà không trị thì vẫn có khả năng gây nguy hiểm đến tính mạng. Anh không cần biết có nghiêm trọng hay không, em có nói sao đi chăng nữa thì cũng vô ích, cái này phải để bác sĩ định đoạt, để Tiểu Ngạn đi với em xem nào.” Tần Minh Viễn nói xong, quay sang dặn dò Quý Tiểu Ngạn: “Bác sĩ nói những gì, cậu trở về phải báo cáo lại hết cho tôi nghe, không được bỏ sót một chữ.”
Đến khi Tô Miên hoàn hồn, cô và Quý Tiểu Ngạn đã đến trước cửa thang máy.
Quý Tiểu Ngạn ấn nút, sau đó lùi lại nửa bước.
“Bà chủ, thang máy tới rồi.”
Tô Miên nghiêng đầu cười với Quý Tiểu Ngạn: “Cảm ơn.”
Có lẽ là do chưa nghỉ ngơi đầy đủ nên sắc mặt của cô không được tốt như trước đây, nhưng nhìn chung vẫn rất đẹp.
Bím tóc được bện đơn giản thành hình con rết gọn gàng thả nhẹ bên vai trái, khi cô im lặng, cả người trầm tĩnh lặng lẽ, mặt mày tỏa ra khí chất dịu dàng, khi cô cất tiếng nói, giọng điệu nhẹ nhàng mềm mại, làm người nghe thoải mái như được đắm mình trong gió xuân.
Mặc dù chỉ là một câu nói “Cảm ơn”, nhưng vẫn làm cho Quý Tiểu Ngạn cảm thấy sảng khoái khắp người.
Bà chủ bầu bạn chăm sóc cho ông chủ mấy ngày nay, cậu ta đều tận mắt chứng kiến.
Cuối cùng hôm nay ông chủ cũng tỉnh lại.
Sau khi Tần Minh Viễn tỉnh dậy, lúc cậu ta nói chuyện với anh, mười câu thì sẽ có năm câu anh nói đến công việc, còn lại đều nhắc đến bà chủ. Nếu là ngày trước, số lần Tần Minh Viễn nói đến cô có lẽ còn ít hơn một phần mười.
Quý Tiểu Ngạn lập tức nhận ra thái độ của ông chủ đối với bà chủ đã thay đổi.
Lúc này đây, cậu ta mới thật sự tin rằng cuối cùng bà chủ cũng đã nhìn thấy được ánh sáng của hi vọng.
Quý Tiểu Ngạn ấn nút tầng 2 trong thang máy, nói với Tô Miên: “Bà chủ, dù lần này ông chủ ngã ngựa không nghiêm trọng lắm, nhưng đối với anh ấy mà nói, chẳng khác nào chết đi sống lại cả.”
Tô Miên còn đang mải mê suy nghĩ về sự khác thường của Tần Minh Viễn, nào còn tâm tư để ý Quý Tiểu Ngạn nói cái gì, cô chỉ đáp: “Minh Viễn đúng là người có phúc, ai mà không may đa số đều bị liệt.”
Cửa thang máy mở ra, hai người đi tới phòng khám bệnh.
Lúc này mới hơn một giờ rưỡi, trong bệnh viện cũng không có nhiều người.
Nhưng đây không phải bệnh viện nhà mình quen biết, các chuyên gia đến đây cũng chỉ để chữa bệnh cho Tần Minh Viễn. Ở nơi này, Tô Miên không có bất kì đặc cách nào cả.
Quý Tiểu Ngạn cầm CMND của Tô Miên đi lấy số.
Người đến đăng ký xếp thành một hàng dài.
Quý Tiểu Ngạn: “Bà chủ, hay cô quay lại phòng bệnh chờ đi? Tôi ở đây đợi lấy số, khi nào bác sĩ gọi thì tôi nhắn tin bảo cô quay lại đây?”
Tô Miên lập tức từ chối.
… Cô thà đứng ở đây xếp hàng năm tiếng còn hơn là về nhìn mặt cái tên kia.
Cô nói: “Cậu chưa ăn cơm trưa đúng không? Cậu cứ đi ăn trước đi, tôi đứng xếp hàng cũng được, ngồi trong phòng bệnh lâu quá, bây giờ đứng một lát cũng không sao. Mấy ngày nay cậu cũng vất vả rồi, bây giờ Minh Viễn cũng đã tỉnh, công việc thì lại nhiều, còn phải nhờ cậu chạy qua chạy lại hai bên, vậy nên cũng đừng ngại, chắc khoảng nửa tiếng nữa là đến lượt tôi thôi…”
Tô Miên nhìn sơ đồ chỉ dẫn bệnh viện treo trên tường.
“… Khi nào đến lượt thì tôi gọi cậu, cũng xem như cậu đưa tôi đi khám rồi, Minh Viễn sẽ không trách cậu đâu.”
Cô gật đầu với Quý Tiểu Ngạn.
“Đi ăn cơm đi.”
Giọng nói của cô dịu dàng nhưng không kém phần kiên định.
Quý Tiểu Ngạn không thể nói “không”, cậu ta vô cùng cảm kích: “Tôi… vậy tôi đi ăn cơm trước, mười phút sau tôi quay lại ngay.”
Cuối cùng cũng có cơ hội nhắn tin cho Đường Từ Từ.
[Miên Miên: Quá đáng sợ! Người đàn ông bị ngã ngựa đột nhiên thay đổi tính cách, đối xử với vợ rất chi là dịu dàng đằm thắm, người đó đang ấp ủ âm mưu gì đây?]
[Miên Miên: Không thể tưởng tượng được! Người đàn ông ngã ngựa này còn để trợ lý đưa vợ mình đi khám bệnh!]
[Miên Miên: Chết lặng, rớt nước mắt! Người đàn ông ngã ngựa có thái độ quá khác lạ, người vợ ở bệnh viện Nội Mông Cổ xếp hàng trong sự hoang mang và mờ mịt!]
Gửi tin nhắn xong, Tô Miên đợi mãi cũng không thấy cô ấy trả lời, liếc mắt nhìn giờ, cô đoán bạn thân của mình đang bận rộn nên đành nhét điện thoại vào lại túi áo.
Ngay lúc này, bác gái phía sau Tô Miên bất chợt mở lời: “Cô gái, cháu có thể đổi chỗ với bác không? Bác từ nơi khác đến, lỡ mua vé xe năm giờ về mất rồi.”
Tô Miên nói: “Được ạ.”
Bác gái rất nhiệt tình, thấy Tô Miên chịu đổi chỗ cho mình, thế là bèn đi tới làm quen.
“Bác tới để lấy số của bác sĩ chuyên gia Lý Lệ Bình, lần này là tái khám. Mắt bác trước đây không nhìn được, bác và người bạn già của mình đều rất lo lắng, con cái cũng sầu lo chuyện này, tìm biết bao bác sĩ mà vẫn không chữa được. Sau này được người ta giới thiệu cho bác sĩ Lý Lệ Bình. Nhà bác ở Quảng Tây, ngàn dặm xa xôi đến đây chữa bệnh. Bác sĩ Lý chữa bệnh rất tốt, cô ấy cũng là người đã chữa khỏi mắt cho bác. Bác sĩ Lý hiền lành lương thiện, cũng rất lo lắng cho bệnh nhân, còn bảo bác kết bạn WeChat, nếu lúc ở nhà gặp phải vấn đề gì thì cứ tìm cô ấy. Không những thế, bác sĩ Lý còn nghĩ cho những bệnh nhân kinh tế khó khăn như bác, cô ấy tìm đủ mọi cách để mua thuốc bằng bảo hiểm y tế, bác còn được làm ba lần phẫu thuật, nên cũng tiết kiệm được kha khá tiền. Lúc bác không nhìn thấy gì, chẳng khác nào sống không bằng chết cả…”
“Nhưng cũng nhờ lần bị bệnh này, bác đã nghĩ thông được rất nhiều chuyện…”
“Con người sống trên đời có quá nhiều chuyện phải tính toán so đo, có một số chuyện tưởng chừng phải cố chấp cả đời, nhưng khi bệnh rồi, ta mới phát hiện đời người ngắn ngủi bao nhiêu, không cần thiết phải tranh cãi.”
“Tài sản lớn nhất của con người chính là cơ thể khỏe mạnh.”
…
Tô Miên hơi giật mình, chợt nghĩ đến sự khác thường của Tần Minh Viễn.
Anh ta đã chết đi sống lại một lần, có lẽ khi tỉnh dậy cũng ngộ ra được cuộc đời ngắn ngủi biết nhường nào.
Nửa đầu cuộc đời của mình, từ khi được sinh ra, Tần Minh Viễn đã là người đứng ở vạch đích, anh sở hữu sắc đẹp không thể bắt bẻ và dáng người vô cùng tuyệt mỹ, ngay cả sự nghiệp cũng thuận buồm xuôi gió, debut chưa bao lâu thì có được chức ảnh đế. Con người thường phải trải qua rất nhiều thăng trầm trong sự nghiệp, còn anh, sự nghiệp của anh khởi sắc giống như việc cổ phiếu bất ngờ tăng vọt, chỉ có lên lên lên lên rồi lại càng lên. Nếu nói về chuyện không thuận lợi thì chỉ có một đáp án duy nhất – không có cách nào cãi lại lời gia đình dòng họ, phải vâng lời ông nội Tần lấy cô làm vợ.
Tô Miên đặt mình vào vị trí của Tần Minh Viễn rồi suy nghĩ.
Anh chết đi sống lại một lần, cuối cùng cũng đã hiểu được đời người ngắn ngủn bao nhiêu, vậy thì chuyện phải làm duy nhất sẽ là chuyện không hài lòng nhất, đó cũng chính là cô, thế là đưa ra được kết luận.
Ung-thư-thần-kinh-giai-đoạn-cuối đã sớm muốn ly hôn với cô.
Cho nên!
Anh ta! Muốn ly hôn!
Trước khi ly hôn, anh ta nhận ra rằng thái độ trước kia của mình rất không tốt, Tần Minh Viễn lại thấy ngày mà hai người ly hôn cũng không còn bao lâu nữa, cho nên không cần thiết phải giày vò cô thêm, dù sao cũng đã làm vợ chồng một thời gian, đối xử tốt với cô hơn một chút cũng không phải không được.
Với cả, nếu anh tốt với cô một chút, nói không chừng cô còn sảng khoái đồng ý yêu cầu ly hôn của anh ta.
Tô Miên lập tức nghĩ thông suốt!
Sống chết có hồi quang phản chiếu [1].
[1] Hồi quang phản chiếu: là một thuật ngữ Phật giáo Hán Việt. Chỉ hiện tượng hồi phục trở lại mạnh mẽ đột ngột xảy ra đối với con người lẫn sự vật trước khi kết thúc hoạt động trao đổi chất để tồn tại. Cụm từ này bắt nguồn từ kinh Phật, chữ “hồi” là quay lại, “quang” là ánh sáng, “phản” là trở lại, “chiếu” là soi sáng. Như vậy, “Hồi quang phản chiếu” là quay ánh sáng trở lại, soi rọi chính mình. Như các bạn ở Việt Nam thường hay biết về hiện tượng người già trước khi chết thường minh mẫn lạ thường hỏi hôm nay là ngày bao nhiêu tháng nào năm nào thực chất lúc ấy họ đã cảm nhận được cái chết. – Nguồn: Wikipedia.
Đây chắc chắn là hồi quang phản chiếu của Tần Minh Viễn trước khi ly hôn.
Tô Miên vui vẻ cầm số của mình đến phòng khám kiểm tra.
Quý Tiều Ngạn quay lại sau mười lăm phút ăn cơm.
Vừa trở lại, Quý Tiểu Ngạn thấy bà chủ đang đứng ở hành lang bệnh viện với vẻ mặt vô cùng rạng rỡ.
Quý Tiểu Ngạn: “Bà chủ? Khám… khám xong rồi ạ? Bác sĩ kê thuốc cho cô chưa?”
Tô Miên: “Chưa khám, tiếp theo mới đến lượt tôi.”
Quý Tiểu Ngạn nhìn Tô Miên, hỏi thăm: “Sắc mặt của cô hình như tốt lên khá nhiều.”
Tô Miên mỉm cười: “Cứ nghĩ đến việc Minh Viễn tỉnh lại là tôi càng thấy vui.”
Bác sĩ gọi Tô Miên vào kiểm tra.
Quý Tiểu Ngạn nghiêm túc lắng nghe, sau khi xác nhận cô chỉ bị cảm nhẹ, thậm chí bác sĩ còn không kê đơn thuốc, lúc này cậu ta mới thở phào nhẹ nhõm, hai người cùng trở về phòng bệnh VIP của Tần Minh Viễn.
Quý Tiểu Ngạn báo cáo lại với Tần Minh Viễn không sót một chữ.
Tô Miên mỉm cười nói: “Chồng à, em thật sự không cần phải đi kiểm tra, chỉ là cảm mạo bình thường thôi, bác sĩ còn không kê thuốc cho em cơ mà. Em thấy lần đi khám này rất lãng phí tài nguyên quốc gia…”
Tần Minh Viễn kiên quyết nói: “Có bệnh đi khám là chuyện bình thường, sau này dù bệnh nặng hay nhẹ thì cũng phải đi… Khi nào về nhà anh sẽ bảo bác sĩ Devon khám tổng quát cho em,” Tần Minh Viễn khẽ ngừng, cầm tay Tô Miên sửa lời: “Anh đang dưỡng thương nên cũng rảnh rỗi, đến lúc đó để anh đưa em đi khám tổng quát.”
… Ôi cái tên điên này, cuối cùng cũng chịu làm người bình thường trước khi ly hôn.
Ý cười hân hoan trong mắt Tô Miên càng rõ hơn.
“Được.”
Ánh mắt của Tần Minh Viễn cũng tràn ngập niềm vui.
… Mới chỉ hứa đưa cô đi bệnh viện kiểm tra mà Tô Miên đã vui vẻ đến vậy, sau này nhất định phải dành nhiều thời gian bên cạnh cô hơn mới được.