Tần Minh Viễn hôn mê suốt mấy ngày, mặc dù có y tá chuyên nghiệp túc trực, nhưng Tô Miên vẫn ở lại chăm sóc cho anh.
Khi màn đêm buông xuống, Tần Nghiêm và Lư Tuệ Mẫn trở về khách sạn nghỉ ngơi, nhưng Tô Miên vẫn ở lại bệnh viện.
Môi trường ở bệnh viện tất nhiên không thể so được với khách sạn năm sao xa hoa, hơn nữa còn phải trông chừng người bệnh từng giây từng phút, dù chỉ là một động tĩnh nhỏ cũng phải đứng dậy xem thử có chuyện gì hay không.
Có điều, nhà họ Tần có tiền.
Tần Minh Viễn nằm ở phòng bệnh tốt nhất của bệnh viện, căn phòng rộng hơn một trăm mét vuông, ngoài phòng ngủ ra thì còn có phòng khách, phòng làm việc, phòng của y tá, phòng bếp,…
Phòng của y tá thì có hai người túc trực 24/24.
Tô Miên ngủ trong phòng ngủ.
Trong phòng cũng không cách âm, cho nên mọi tiếng động của y tá, Tô Miên đều nghe rõ mồn một.
Lại cộng thêm việc lúc nào cũng phải lo lắng Tần Minh Viễn đột ngột tỉnh dậy, cô ngủ rất nông, cho nên cũng không nghỉ ngơi được tốt.
Tô Miên vốn nghĩ rằng những ngày như vậy sẽ kéo dài cho tới khi Tần Minh Viễn xuất viện, thế nhưng, sau khi Tần Minh Viễn tỉnh lại, anh như người hiểu hết sự đời, quyết định làm người tốt trước khi ly hôn, sau khi Tô Miên nhiều lần tỏ ý muốn ở lại với anh, Tần Minh Viễn chu đáo nhưng không kém phần kiên quyết bảo Quý Tiểu Ngạn đưa Tô Miên về khách sạn nghỉ ngơi.
Mặc dù Tập đoàn Tinh Long khởi nghiệp bằng việc kinh doanh bất động sản, nhưng hoạt động kinh doanh dần được phát triển rộng rãi, đồng thời có rất nhiều thương hiệu nổi tiếng, ví dụ như khách sạn Tinh Long.
Những năm gần đây, khách sạn Tinh Long đã có mặt ở tất cả các thành phố lớn trên toàn quốc.
Bên Nội Mông Cổ có hai cái, trong đó có một khách sạn chỉ cách bệnh viện 8km đường bộ.
Tần Nghiêm và Lư Tuệ Mẫn cũng ở khách sạn của nhà mình.
Tần Minh Viễn bảo Quý Tiểu Ngạn cho Tô Miên ở phòng Tổng thống trên tầng cao nhất.
Sau khi Tô Miên vào phòng, việc đầu tiên cô làm là xả đầy nước vào bồn tắm, sau đó bỏ muối tắm và tinh dầu hoa hồng do khách sạn cung cấp vào. Các nhãn hàng sữa tắm của Tập đoàn Tinh Long cùng hợp tác với các thương hiệu chăm sóc da quốc tế nổi tiếng, một bộ nhỏ bán ra thị trường cũng phải hơn hai trăm tệ.
Bình thường Tô Miên cũng thích dùng thương hiệu sữa dưỡng thể này.
Cô ngâm mình trong hương vị quen thuộc của bồn tắm, thể xác lẫn tinh thần thả lỏng như chưa từng được thư giãn, nghĩ đến việc tên đáng ghét kia đã thêm mục ly hôn vào lịch trình, cô có cảm giác mỗi lỗ chân lông trên cơ thể đều đang nở ra.
Ngay lúc này, điện thoại của Tô Miên reo lên.
Tên người gọi tới là – Đường Bảo.
Khi điện thoại được kết nối, giọng của Đường Từ Từ cũng vang lên.
“Bảo bối, tớ mới đọc tin nhắn! Cậu sao rồi? Bị bệnh à? Đang yên đang lành sao lại bệnh? Nghiêm trọng không? Đi khám bác sĩ chưa? Bác sĩ nói thế nào?”
Khóe môi Tô Miên dần cong lên thành một vòng cung.
“Bảo bối, tớ không sao, chỉ là bệnh cảm bình thường thôi, tớ có tin tốt muốn nói với cậu đây, tên ung-thư-thần-kinh-giai-đoạn-cuối kia mới vừa chết đi sống lại nên nghĩ thông rồi, anh ta quyết định không kéo dài với tớ nữa, vì để tận hưởng hết thú vui trên đời, tên đáng ghét đó hẳn đã có dự định ly hôn rồi đó.”
“Thật không! Chúc mừng chúc mừng! Luật sư tới chưa? Tên thần kinh đó định cho cậu bao nhiêu tiền trợ cấp?”
“Bước này thì vẫn chưa tới….”
“Vậy tới bước nào rồi?”
Tô Miên kể hết cho Đường Từ Từ nghe về những bất thường dạo gần đây của Tần Minh Viễn.
Mười phút sau.
Giọng nói do dự của Đường Từ Từ truyền qua điện thoại.
“… Cho nên chuyện này đều là do cậu suy đoán?”
Tôi Miên hỏi ngược lại cô: “Thế cậu giải thích xem nguyên nhân khác thường của anh ta là do đâu?”
“Đầu óc bị đụng trúng nên chập mạch?”
“… Hay là bị ma nhập?”
“… Hệ thống buộc phải ân ái với vợ?”
Tô Miên im lặng một lúc, sau đó hỏi cô ấy một câu: “Rốt cuộc cậu đang nhận phim gì vậy hả?”
Đường Từ Từ nói: “Phim chiếu mạng, nữ chính xuyên về cổ đại, sau đó bị hệ thống ép buộc làm phi tần chinh phục hậu cung, cuối cùng trở thành giai thoại người đời ao ước, nữ chính chơi đồ, kịch bản cũng đầy đạo cụ chơi đồ theo, hôm nay ở phim trường tớ còn đang nghĩ cách làm một con tôm bảy sắc cầu vồng nữa đấy…”
Tô Miên nhịn không được cười khúc khích: “Thay vì giải thích theo cách này, sao cậu không bảo Tần Minh Viễn “đắc đạo” luôn đi, sau đó nhận ra rằng việc giày vò tớ vừa tốn thời gian vừa tốn sức lực, chi bằng an ổn sống với tớ, cho nên mới định đối xử tốt, làm vợ chồng đích thực với tớ.”
Ngữ điệu của Tô Miên rất ung dung.
Đường Từ Từ nghe vậy, thấy có hơi đau lòng, cô ấy định lên tiếng, Tô Miên lại nói tiếp: “Nhưng mà tớ biết, cậu cũng biết, đây là chuyện không bao giờ xảy ra. Nếu Tần Minh Viễn có hơi thích tớ, vậy thì không đời nào anh ta đối xử với tớ thất thường như thế đâu, cũng không đời nào nhận được tin nhắn của tớ mà lại trả lời tùy theo tâm trạng, đến cả sự tôn trọng cơ bản giữa người với người anh ta còn không có. Tần Minh Viễn ấy hả, từ khi bắt đầu cuộc hôn nhân này, anh ta đã coi thường nhà họ Tô, cũng như coi thường người vợ này rồi, tên đó cho rằng tớ vì lợi ích mới không từ thủ đoạn, cho rằng vợ của anh ta là người bằng lòng hi sinh tự do và hôn nhân của bản thân…”
Tô Miên nhún vai: “Nhưng trên đời có bao nhiêu người thật sự không cầu không cưỡng, có bao nhiêu người thật sự thoát được cảnh cùng cực, lận đận một đời biết vào tay ai? Tớ thỏa hiệp với hiện thực, cũng đấu tranh với nó, tớ bước về phía trước, mục tiêu lớn nhất cũng chỉ là vì không đánh mất bản thân, dùng cách của chính mình tìm lấy chút ánh sáng le lói mà thôi.”
Nhận thấy chủ đề có hơi nặng nề, Tô Miên sửa giọng dịu dàng hơn.
“Bảo bối, cậu không cần phải buồn thay tớ, chẳng qua tớ đang có nhu cầu tán phét giải tỏa nỗi lòng thôi, dù sao lúc tớ buồn thì vẫn có thể ngồi máy bay tư nhân đi đến London cho bồ câu ăn, hoặc đi mua vài tờ vé số thất vị học [1] cũng được mà.”
[1] là một cách chơi trong Xổ số Thể thao Giang Tô.
Đường Từ Từ kiên định nói: “Ly hôn đi, nếu Tần Minh Viễn không cho cậu tiền trợ cấp thì tớ nuôi cậu! Túi xách, trang sức cậu cho tớ, tớ đều giữ lại hết, bán đi có khi mua được cả một căn hộ trong trung tâm thành phố ấy chứ. Tớ! Đường Từ Từ! Đập nồi bán sắt! Cũng phải nuôi cậu!”
“Chị em tốt! Cả đời bên nhau!”
Đường Từ Từ dành ra chút thời gian bận rộn của mình để gọi điện thoại cho Tô Miên, lúc này lại bị gọi hồn để làm tiếp con tôm hùm bảy sắc cầu vồng đang dang dở.
Tô Miên cúp điện thoại, cô thấy Tần Minh Viễn gửi cho mình hai tin nhắn WeChat.
[Chồng: Đỡ cảm hơn chút nào chưa?]
[Chồng: Nếu buổi tối thấy khó chịu thì nói cho anh biết nhé.]
Tô Miên gọi điện buôn chuyện với bạn thân hết nửa tiếng đồng hồ, mà tin nhắn của Tần Minh Viễn đã được gửi từ hai mươi phút trước. Lúc ấy cô còn đang nói chuyện say sưa với Từ Từ, thành ra không để ý đến thông báo WeChat.
Bây giờ nhìn thấy rồi, Tô Miên chỉ biết chết lặng trong giây lát.
… Cái tên này ân cần quá thể.
Anh ta càng ân cần, càng làm cho suy đoán trong lòng cô thêm chính xác.
Nếu cô đứng ở góc độ muốn ly hôn của Tần Minh Viễn để suy xét.
Mà chuyện ly hôn này không phải một người nói làm là làm ngay, ít nhất phải cần cô đồng ý và ký tên, nếu cô không đồng ý thì chỉ còn cách thực hiện theo quy trình kiện tụng pháp lý.
Hơn nữa, cuộc hôn nhân này không chỉ là chuyện riêng của hai người, mà còn là chuyện của gia đình hai bên.
Nếu không suy nghĩ kĩ càng mà ly hôn, chưa nói đến ông nội Tần, chắc chắn Tần Nghiêm và Lư Tuệ Mẫn cũng sẽ không đồng ý, còn chưa bàn đến việc Tần Minh Viễn hiện tại đang là nhân vật của công chúng, là diễn viên đỉnh cấp hàng đầu.
Nếu cô không đồng ý, anh cũng không thể ly hôn.
Mà anh biết cô yêu anh, cho nên mới cố ý dùng kế sách dụ dỗ, hiện tại thì bắt đầu đối xử tốt với cô, dịu dàng với cô, quan tâm chăm sóc cô, làm cho cô mụ mị đắm chìm trong sự dịu dàng của anh, đến khi cô đã hoàn toàn mắc câu, anh sẽ lừa cô ký giấy thỏa thuận ly hôn.
… Á à!
… Tần Minh Viễn đúng thật là vì ly hôn mà không từ thủ đoạn.
Đây không phải chỉ là “hồi quang phản chiếu” trước ly hôn, mà còn là tâm cơ và sự khôn ngoan của anh.
Tô Miên rất thích chồng mình tâm cơ như vậy, đến lúc đó cô chỉ cần phối hợp chêm vào một câu: Yêu một người có nghĩa là muốn người đó có được hạnh phúc, nếu anh đã không muốn bạc đầu với em, vậy em chỉ đành nén lòng buông tay, từ nay về sau, đường ai nấy đi, chân trời góc bể, không ngày gặp lại.
Sau đó, kết hợp với hiệu ứng hai mắt đỏ hoe, cô sẽ ra vẻ âm thầm chịu đựng đau lòng, cầm bút lên, ký tên của mình vào giấy thỏa thuận ly hôn.
Về nhà họ Tô, cô có thể báo cáo với Tô Kiến và Sài Tình như thế này: “Anh ta lừa gạt con, con cũng không còn cách nào khác, ba mẹ à, chuyện con hứa với ba mẹ đã làm xong rồi.”
Tô Miên ra khỏi bồn tắm lớn, cô mặc áo choàng tắm vào, nằm sấp trên chiếc đệm mềm mại.
Đôi chân trắng mịn thon dài khẽ đong đưa giữa không trung.
Hai ngón tay lả lướt trên màn hình đánh từng con chữ.
[Miên Miên: Em mới đi tắm.]
[Miên Miên: Tắm xong thấy đỡ hơn nhiều rồi, cũng không nghẹt mũi hay chảy nước mũi nữa.]
[Chồng: Ừm, nghỉ ngơi sớm đi.]
Lần đầu tiên Tần Minh Viễn trả lời tin nhắn nhanh thế này, Tô Miên đang cầm điện thoại mà cũng phải cảm thán: “Đàn ông ấy à…”
Cô trả lời tin nhắn.
[Miên Miên: Được, chồng cũng nghỉ ngơi sớm đi, sáng mai em qua chỗ anh. Anh muốn ăn gì không? Để em nấu rồi mang sang cho anh.]
[Chồng: Không cần, bệnh viện đầy đủ tiện nghi, em cứ ngủ một giấc thật ngon đi.]
[Chồng: Còn em, em có muốn ăn gì không? Ngày mai anh bảo dì nấu cơm ở bệnh viện làm cho mình em ăn.]
“Chậc chậc, đàn ông.”
Hai mắt Tô Miên chợt tỏa sáng.
… Tần Minh Viễn muốn ly hôn với cô, vậy không biết anh ta có thể chịu đựng đến trình độ nào nhỉ?
Tô Miên lại gửi tin nhắn cho Tần Minh Viễn.
[Miên Miên: Em muốn ăn món Ý, mấy hôm trước em ăn một bữa trong nhà hàng Michelin ở Milan khi đi du lịch với chị dâu, bò bít tết do đầu bếp trưởng nơi đó làm là món ngon nhất em ăn mấy năm gần đây đó, tráng miệng đồ ngọt cũng rất tuyệt, em với chị dâu đều ăn những hai phần.]
[Miên Miên: Bây giờ nhớ lại vẫn chưa đã thèm.]
[Miên Miên: Chồng à, khi nào anh xuất viện mà có thời gian rảnh thì chúng ta cùng đi Milan ăn nhé.]
[Chồng: Được.]
Tô Miên không trả lời lại.
Cô biết Nội Mông Cổ cũng có nhà hàng Italy, nhưng cô đoán đồ ăn nơi đó làm không thể nào sánh được với món Ý ở Milan.
Nếu tên này dốc lòng một chút, khả năng cao là sẽ sai vặt Quý Tiểu Ngạn chạy khắp Nội Mông Cổ để tìm cho ra đầu bếp nấu được món Ý, thể nào trưa mai cũng thấy món Ý trên bàn ăn cho mà xem.
Có con dâu chăm sóc, Tần Nghiêm và Lư Tuệ Mẫn cũng không có ý định ở Nội Mông Cổ mãi, thế là hai ông bà đặt chuyến bay lúc 12 giờ trở về Bắc Kinh.
Tô Miên tiễn ba mẹ chồng đi sân bay, cô vui vẻ quay lại bệnh viện.
Ngoài cửa vẫn có rất nhiều phóng viên giải trí chầu chực săn tin.
Tô Miên cũng đã trao đổi với Đàm Minh Phong, cô khéo léo trả lời mọi câu hỏi của phóng viên về tình trạng hồi phục của Tần Minh Viễn. Xong việc mới đi vào bên trong thang máy.
Vừa đến tầng cao nhất, Tô Miên bất ngờ gặp được một bóng dáng rất đỗi quen thuộc —— Christy.
Đầu bếp trưởng của nhà hàng Michelin mà cô và Tử Lộc đã ăn.
Hôm đó sau khi bọn cô dùng bữa xong, Christy còn ra hỏi hai người chất lượng món ăn như thế nào.
Cô và Tử Lộc còn đánh giá rất cao.
Christy sở hữu mái tóc vàng và đôi mắt xanh đặc trưng, anh chàng nhiệt tình chào hỏi Tô Miên bằng tiếng Ý: “Ciao.”
Tô Miên sững sờ đáp lại.
Christy nghiêng người, mời Tô Miên đi vào bên trong.
Phòng bệnh VIP được trang trí khá nhẹ nhàng, rất có phong cách Italy.
Bàn ăn trong nhà ăn nhỏ được trải một tấm khăn có họa tiết sọc ca-rô, trong lọ trưng hoa hồng còn tươi, ngoài ra còn có hai bộ dụng cụ dùng khi ăn uống.
Quý Tiểu Ngạn mặc âu phục đứng cạnh bàn ăn, tay còn đang cầm violin, cậu lịch sự kéo ghế cho Tô Miên. Đối diện với cô là Tần Minh Viễn, nửa người trên mặc sơ-mi trắng tinh, nửa người dưới… mặc quần đùi, chân vẫn đang bị nẹp cố định.
Tần Minh Viễn nhìn thấy vẻ kinh ngạc lóe lên trong mắt Tô Miên, anh cũng thầm gật gù thỏa mãn.
… Không uổng công nửa đêm nửa hôm gọi điện cho chị dâu hỏi tên nhà hàng, lại phải vận dụng quan hệ của mình để mời Christy và vận chuyển nguyên liệu tươi sống về bệnh viện bằng máy bay tư nhân.
Tô Miên cảm động suýt khóc.
Ung-thư-thần-kinh-giai-đoạn-cuối dốc lòng như vậy, nhìn là biết anh ta đang nôn nóng muốn được ly hôn lắm rồi.