Quyển 3: Trật Tự Thế Giới Mới.
“ Tô Ánh Nhi, khoan hãy gọt táo, cô lại đây nhìn xem những điều tôi viết có phải là hợp lý hơn không?”
Ngô Huy Tuấn dừng bút… thói quen viết lên giấy bằng bút máy cũng rất ít người thời này sử dụng. Thường thì nếu cùng cũng là bút, giấy điện tử dùng ký các văn bản bằng chữ ký điện tử thôi.
Thói quen này thì Lý Tô Ánh Nhi cũng không sai biệt.
“ Đúng rồi, anh tuyệt quá… tôi cảm thấy không đúng nhưng không biết sai ở đâu và không thể chỉnh lại, anh chính thức phải nghiên cứu lịch sử mới phải…”
Lý Tô Ánh Nhi đọc xong đoạn của Ngô Huy Tuấn viết thì như bắt được chân trời lục địa mới vậy mà nhảy nhót tưng bừng.
Nàng vui là phải thôi, cảm giác đọc sách mà cứ có các gợn sai, nhưng lại không tìm ra nó sai ở đâu thì quá khó chịu….
Nay bỗng nhiên có người cùng cảm giác như nàng , lại có thể viết ra những điều hợp lý thì cảm giác rất hưng phấn.
“ Lý đại công chúa. Cô có nhảy nhót vui vẻ hay ăn mừng gì cũng được, làm ơn bỏ con dao xuống trước. Cô không sợ nhưng tôi sợ… “ Ngô Huy Tuấn lườm lườm…
Ở đó mà cẩm nguyên con dao nhỏ khua khoắng nhảy nhót, chả hiểu con gái kiểu gì.
“Ừ há..”
Véo….
Phập…
Trời phật….
Huy Tuấn trợn mắt…
Ả này vừa phi dao….
Cách 3 m phi dao vào quả táo…
Và quan trọng nhất là con dao bay vèo qua phía trên giường của tên bệnh nhân nào nó…
Cứu tôi với… ai mang cô ả thần kinh này khỏi đây….( ⊙﹏ ⊙ ) .
“ Anh viết tiếp đi… Ludwing war wagon là gì? Husstite war wagon là gì?” Lý Tô Ánh Nhi bị câu truyện mà Ngô Huy Tuấn viết hấp dẫn quá cho nên không có để ý đến cách biệt nữa.
Nàng chống tay dựng cằm trên giường bệnh , dí sát mặt vào Tuấn hai mắt thao láo mong chờ….
“ Cô không biết Ludwing war wagon , Husstite war wagon là gì mà dám nhận định tôi viết hợp lý…”
Ngô Huy Tuấn mị mị mắt liếc nhìn gương mặt xinh xắn rất đỗi ngây thơ của Ánh Nhi mà nghi ngờ.
“Không phải cô nàng này đang diễn để cố làm cho mình vui… tiếp cận mình” Huy Tuấn gãi gãi cằm ngước mặt lên tự sướng trong bụng, tự nhiên thấy vui vui .
“ Tôi thật lòng, tôi không biết tại sao như vậy, cảm giác rất lạ , giống như cảm các đúng sai từ sâu thẳm linh hồn mà đến…” Ánh Nhi hai mắt mông lung cố gắng diễn tả cảm xúc của mình.
Không giống giả… Ngô Huy Tuấn tạm tin tưởng, vì cảm giác của hắn cũng từ sâu thẳm linh hồn mà đến, không thể giải thích nổi.
Vậy là Ngô Huy Tuấn cầm lên cây bút bắt đầu vẽ về Ludwing war wagon và Husstite war wagon.
Nói đơn giản đây là những cỗ xe tank đời đầu của người Châu Âu và người Tây Á phát triển trong lịch sử chiến tranh thế chiến lần một. Người Đại Việt tự hào vì lúc này họ đã có xe bọc thép chạy bằng hơi nước, mạnh mẽ hơn nhiều lần Ludwing war wagon và Husstite war wagon của các thế lực trên.
Ludwing war wagon và Husstite war wagon thực tế đều là war wagon. Tức là một cỗ chiến xa được trang bị sức kéo bằng động vật. Thật ra war wagon đã được sử dụng rất nhiều trước thế kỷ 11 thế chiến I. Thế nhưng phải đến thời điểm Benjamin và Richard < Cánh Tay Trái> kết hợp war wagon vùng súng pháo và bố trí ngựa kéo- đẩy một cách hợp lý thì đây mới được coi là những cỗ chiến xa nguy hiểm và hữu dụng.
( Trên thực tế dòng lịch sử cũ thì Ludwing war wagon và Husstite war wagon phải thế kỷ 15 mới xuất hiện, là Richard cà Benjamin bê nó về sớm ở thế kỷ 11)
Husstite war wagon là một thùng xe được đóng bằng gỗ cứng, có bọc thêm bên ngoài ở “mặt tấn công”. Xe có hệ thống khung gầm bánh trục tân tiến với hệ thốn giảm sóc lá nhíp, bánh xe thép chữ U có lót gỗ mềm giảm sóc, có nan hoa để giảm trọng lượng bánh xe.
Bên trên thùng xe được thiết kế các góc nghiên tránh né đạn pháo. Xung quanh có hàng loạt các lưỡi đao- giáo mác thò ra đẻ chặt chém quân địch khi xe xung phong.
Nhưng điểm đáng sợ nhất đó là xe này trang bị một pháo lớn phía trước và hàng chục pháo nòng siêu ngắn ở sung quanh.
Các nòng pháo siêu ngắn nầy nhét đầy đạn bi nhỏ, sức sát thương trong tầm 15-20m vô cùng khủng khiếm.
Về thùng xe thì cả Ludwing war wagon và Husstite war wagon khá tương tự về lý thuyết thiết kế. nhưng về việc bố trí vật kéo đẩy thì khác nhau.
Ludwing war wagon có khoang rộng và bốn ngựa hay 6 ngựa sẽ ở bên trong khoang xe được che chắn tứ phía mà kéo xe tiến lên. Thiết kế này tuy vật kéo được bảo vệ an toàn nhưng diện tích khoang bị chiếm dụng và hạn chế số lượng vật kéo.
Husstite war wagon thì thiết kế một đoàn ngựa đẩy từ phía sau thùng xe, khiến cho số lượng ngựa sử dụng có thể tăng bao nhiêu tùy thích. Lực đẩy rất mạnh nhưng có hạn chế đó là nếu quân định có thể vòng cánh hay tập hậu thì ngựa đẩy có nguy cơ bị tàn sát hết và xe mất đi động lực.
Nhưng bù lại Husstite war wagon có khoang rộng, có thể bố chí nhiều pháo, nhiều chiến binh, tốc độ khá tốt khi xung phong.
Lúc di chuyển bình thường thì quay ngược đầu đuôi, ngựa trở thành kéo xe, chỉ khi xung trận mới chuyển thành đẩy War Wagon lao lên trước để tránh tên đạn.
“ Anh vẽ tốt quá, tôi hiểu hai thứ này rồi” Lý Tô Ánh Nhi vỗ tay reo lên...
“ Nhưng tỉ lệ cùng kết cấu anh vẽ có phần không đúng nhé , để tôi chỉnh lại”
Lý Tô Ánh Nhi cầm lên tập sổ bắt đầu hí hoáy đựa theo kết cấu của Ngô Huy Tuấn mà vẽ một bản khác với tỉ lệ hợp lý và kết cấu cơ khí chuẩn xác hơn.
“ Ơ, kết cấu này thật chuẩn xác, cô theo ngành cơ khí à? Theo tôi biết cô học ở học viện âm nhạc Hoàng gia mà?” Huy Tuấn xoay ngang xoay dọc bản vẽ mà xem.
Phải thú thật cô nàng này vẽ War Wagon còn chuẩn hơn Tuấn vẽ, nếu nói người này 30 phút trước còn khôn biết war wagon là gì , giờ có thể hiểu rõ nó hơn cả Tuấn nữa. Ai tin nổi.
“ Không biết, tôi từ nhỏ không chính thức học qua cơ khí máy móc gì nhưng tôi có thể vẽ các máy móc cổ rất giỏi nhé… hi hi” Ánh Nhi khoe khoang chống nạnh cười, răng nanh đáng yêu nhe nhe dưới môi hồng.
“ Lạ nhỉ… hơi dị…” Tuấn lẩm nhẩm…
“ Anh vừa nói gì?” Đập vào mắt Tuấn lúc này là một gương mặt nguy hiểm , hai mắt nheo nheo…
Dáng vẻ này…. Chốn nhạnh, nheo mắt… vẻ mặt này….dáng vẻ thách thức này… Lý công chúa , hai hình ảnh chồng lên nhau….
Khung cảnh như biến đổi…
Bên bờ sông Bố Chính…
400 Thiên Tử Quân đang chùn bước.
200 Legion Bố Chính quân áo giáp sắt thép , chiến thương sáng choang ép lên…
“ ha ha ha. Ngô Khảo Ký…. Ngươi được lắm…. chị mày chưa từng ngán ai… là mày chọc máu chị rồi nhé”
“ Ngô Khảo Ký, thoả thuận coi như xong , nhưng chị có một chuyện cần nói với chú em…”
Bụp…
Hự….
Đánh nhau, vật lộn bên bờ sông…
Lần đầu hai người gặp nhau, dáng vẻ ấy, ánh mắt nheo nheo, gương mặt bướng bỉnh không cam chịu… quật cường nhưng đáng yêu… một cái nháy mặt một khoé môi cười điệu bộ.
Lý Từ Huy… anh nhớ em… anh rất rất nhớ em…
Huy Tuấn bất tỉnh , nhưng sóng não dao động cực mạnh… các máy móc báo cáo luôn nhảy tín hiệu cảnh báo kêu vang.
Nhưng chợt vẻ mặt Huy Tuấn trợ nên như đau thương, như già nua khắc khổ, trong cơn hôn mê hắn như bộc lộ hết cảm xúc mà mình phải chịu dày vò , chỉ có một người mang lại an ủi cho Ký.
Nhưng người đó lại bỏ lại hắn mười mấy năm cuối cuộc đời, Ký muốn cùng đi theo, nhưng < Nó > không cho phép, chỉ cần Ký ra đi không đúng lúc thì lịch sử sẽ thay đổi. Lâm lại không xuất hiện, cái chết của Ký là nốt thắt… hắn đến chết cũng không thể theo ý nguyện, chết rồi lại bị dựng dậy để chịu thêm dày vò của nỗi nhớ nhung trong cô độc.
Mười bốn năm cuối cuộc đời là mười bốn năm đau khổ… nhưng nay nỗi đau khổ lại sẽ là trường kỳ, có thể là mười năm , hai mươi năm hay cả trăm năm nhớ nhung đây.
Lý Từ Huy… anh rất nhớ em…
Giọt nước mắt lăn dài trên má Huy Tuấn . Đến người ngoài không hiểu chuyện cũng biết… Huy Tuấn đang trải qua một giấc mơ cực độ đau thương.
“ Hu hu... là lỗi của cháu, đáng lẽ cháu không nên mang sách đến đây... là do ảnh đọc sách nên căng thẳng” Lý Tô Ánh Nhi bên ngoài chứng kiên tình cảnh của Ngô Huy Tuấn thì ôm mặt khóc lớn.
Hai phụ huynh cũng không biết nói gì... họ cũng quá ho cho Ngô Huy Tuấn mà không biết nói sao với vị công chúa trẻ tuổi này.
Đúng lúc này có tiếng hỏi vang lên.
“ Xin hỏi, nơi này có phải là nơi của bệnh nhân Ngô Huy Tuấn không ạ?”
Một người thanh niên trẻ trạc tuổi Huy Tuấn, trên tay cầm một giỏ hoa quả, hẳn là bạn bè đến thăm bệnh.
“ Đúng rồi, nhưng Huy Tuấn vừa rơi vào hôn mê, Cháu là?” bà Lý Tô Liên Quỳnh đứng ra hỏi thăm.
“ Dạ, cháu là bạn học cai trung cùng Huy Tuấn, tên cháu là Cung Hiếu, đây là danh thiếp của cháu. Cô chú xin bớt lo lắng, Huy Tuấn là người cốt, cát nhân thiên tướng sẽ hóa dữ thành an ạ”
Cung Hiêu rất lễ phép đưa lên đanh thiếp của mình. Hắn cũng lịch sự động viên người nhà như thường có.
“ Cảm ơn cháu. Cô là mẹ của Huy Tuấn, còn đây là ba của Huy Tuấn...” bà Lý Tô Liên Quỳnh giới thiệu...
“ À còn đây là bạn gái của Huy Tuấn tên Lý Tô Ánh Nhi..”
Thật đúng là mẹ chồng nhiệt tình, chẳng cần biết hai đứa trẻ có thật hay chưa đã là đôi là cặp mà giới thiệu như đúng rồi vậy.
“ Cháu cháu.... “ Lý Tô Ánh Nhi đang đau khổ khóc lóc tự trách cũng phải dừng lại... mắt mở lớn... miệng há hốc ... tự chỉ mặt mình muốn giải thích nhưng mở miệng không được, cuối cùng lại là thẹn thùng cúi mặt không nói gì.
“ Xin chào chú” Cung Hiếu vội đưa tay ra...
Lão Hữu Chính bắt tay Cung Hiếu đầy thân mật... “ Cảm ơn cháu đã tới thăm Huy Tuấn”
“ Dạ không có chi ạ, chúng cháu là bạn bè, nghe tin Huy Tuấn tai nạn đáng lẽ chúng cháu phải đến sớm hơn.” Cung Hiếu nhã nhặn đáp lời...
“ Xin chào cô, tôi là Cung Hiếu, rất hân hạnh được làm quen với cô...” Tiếp theo đó là Cung Hiếu đến bên Lý Tô Ánh Nhi chào hỏi, nhưng đúng lúc này bên trong phòng kính , Ngô Huy Tuấn mở mắt tỉnh dậy khiến cho tất cả lại rộn ràng tất tưởi cả lên, chỉ còn Cung Hiếu đứng đó nghi khoặc nhìn theo Lý Tô Ánh Nhi.
Hắn mở ra thiết bị máy tính cá nhân, một màn sáng bật lên.
Một bức tranh cô gái có 7-8 phần nhìn khá tương tự như Lý Tô Ánh Nhi....
Khá giống nhưng có lẽ không cùng một người... bên dưới bức tranh lại có hai chữ Ngọc Quyên...
Cung Hiếu cười khổ lắc đầu “Có lẽ mình bị ám ảnh quá độ . Một mình Ngô Huy Tuấn trùng hợp đã là rất khó rồi... “
Có điều nếu bức tranh này mà Ngô Khảo Ký nhìn thì chắc chắn biết đó là Lý Từ Huy tự họa kiếp trước của nàng . Lý Từ Huy giỏi vẽ kỹ thuật nhưng khả năng vẽ theo lối hội họa là khó , cho nên nàng tự vẽ bản thân không bao giờ giống được hoàn toàn, nét vẽ của nàng lạ thực sự khô cứng và góc cạnh cho nên khi vẽ chân dung lại càng có sai biệt lớn.