Lý Triều Bá Đạo Phò Mã

Chương 1034: Vượt qua định kiến




Quyển 3: Trật Tự Thế Giới Mới.


Trong bóng đêm căn phòng nhỏ , một bàn tay từ từ giơ lên... bàn tay nắm chặt lại run rẩy sau đó từ từ duỗi ra... ngón tay chỉ về phía cửa sổ...

“ Hỏi bọn họ, ai muốn ra đi thanh thản.... thành toàn...”

“ Giết....”

Trên đồng gạch đổ nát. Xung quanh vẫn còn tràn nhập thi thể , đâu đó từng đám cháy nhỏ bốc, mùi khói bốc lên là thịt nướng hay lông móng chất sừng cháy két….

Bóng đen cô độc gục đầu bên một cái xác nhày nhụa nhơ nhớp dâm dịch, nhưng bóng đen lại nhìn thấy nàng thật thánh khiết thanh tao…

Vì sao nàng không cố sống? Cả thế gian không thể chấp nhận những người như nàng, nhưng Ngô Khảo Ký ta có thể, tuy ta không thể bảo bọc được quá nhiều người, nhưng một số ít ta vẫn có thể sao….

Tại sao nàng không khiên trì thêm một chút….

Bóng đen gục đầu, bàn tay kẽ giơ lên cao run run ra lệnh cho quân sĩ....

Tại căn phòng nọ… một bóng đen từ từ thu tay… thẫn nhờ đứng dậy.

Khí thế của hắn chợt biến ảo trở thành Quân Vương quyền lực bao trùm thiên hạ, quát tháo phong vân.

“ Nắm trong tay quyền lực … nhưng không bị quyền lực thao túng mới có thể tạo phúc cho thiên hạ… cảm ơn Liên nhi…”

Trong phút chốc căn phòng chợt sáng , muốn thắp lên ánh sáng lúc này cần chủ động dùng đến hành động của thân tay.

Cũng như một khi nội tâm bị bóng tối lấp đầy, muốn thắp lên ánh sáng nơi đó cần nỗ lực cần hành động chứ không thể chông chờ vào phép màu, vào ngoại lực ban tặng.

Không có nỗ lực không thành công, chỉ có nỗ lực chưa đủ để thành công, chỉ cần nỗ lực hơn thành công sẽ đến.

Có điều chặng đường nào cũng sẽ thấm đẫm chông gai, dù cho con đường trải hoa khi bước vẫn còn vấp ngã.

Ngô Khảo Ký cười cười nhặt lên tập sách tiếp tục đọc. Đây chính là tấm gương phản chiếu nội tâm của Ký.

Vì sao nó gây cho Ký tò mò? Bởi lẽ nó là một kiểu nội tâm mộng mơ, đầy mầu hồng và lãng mạn, thứ lúc này Ký không có được, nhưng Ngô Huy Tuấn lại có được.

Ngô Huy Tuấn cũng là Ký, Ký cũng là Ngô Huy Tuấn. Nhưng Tuấn đang dùng lăng kính của tuổi 24 để nhìn giấc mộng ngàn năm. Còn Ký không thể, hắn qua từng trải và chai sạn để lãng mạn như vậy. Sẽ có lúc Ký và Tuấn sẽ hoà làm một cũng không hiểu khi đó sẽ ra sao. Có điều lúc này Ký biết đây không phải bệnh đa nhân cách.

Đây vẫn là Ngô Khảo Ký thôi, chẳng qua những gì Ngô Khảo Ký sinh hoạt ở thời đại thế kỷ 21 này hắn vân chưa muốn tiếp nhận, hay nói đúng hơn là Ký không muốn tiếp nhận vào lúc này.

Cho nên những hồi ức màu hồng của Tuấn khiến Ký tò mò muốn đọc qua tiểu thuyết này.

“ Khá sáng tạo…”

Ngô Khảo Ký cười khi đọc qua việc “ chính mình” phân gia tộc, rồi “chính mình” đi lên phía bắc thành lập tập đoàn hải tặc Đông Á.

Tất cả chỉ là mượn lý do thôi….

Thực tế thì mọi chuyện không hề đơn giản như vậy.

Đỗ Tam cực kỳ trung thành cùng Lý Thái Uý. Hắn phục vụ Ngô Khảo Ký tận tâm hết mực, nhưng từng hành động nhỏ nhất của Ngô Khảo Ký đều được cân thận tỉ mỉ báo về Thăng Long.

Mọi hành động của Ngô Khảo Ký không qua mắt được Lý Thường Kiệt Thái Uý.

Tiểu thuyết thật màu hồng tô vẽ quan hệ hai người thật tốt.

Sự thật có đúng như vậy không? Không hề đơn giản như vậy.

Cụ Kiệt nhận ra Ngô Khảo Ký có tiền đồ, có thể đào tạo. Ngô gia có thêm một viên dạ minh châu thì rất tốt.

Nhưng trứng gà tốt nhét vào cùng một giỏ thì là sai lầm. Cho nên phân gia không phải ý của Ngô Khảo Ký. Đó là ý của cụ Lý Thường Kiệt chỉ cho Ký mà thôi.

Còn về Bố Chính giai đoạn đầu đột nhiên thịnh vượng phát triển? Nhờ vào mấy trò vặt của Ký có thể bị triều đình vặt chết tươi, bị các thế gia bên cạnh thôn tính.

Đánh nhau thì Bố Chính không ngại nhưng sẽ không đánh được lâu, người quá ít đi mà. Cho nên thời gian đầu, âm thầm nâng đỡ Ngô Khảo Ký, gửi tiền tài cùng nhân lực chính là cụ Lý Thường Kiệt chỉ đạo.

Không chỉ lèo tèo dăm ba thứ như trong tiểu thuyết đã ghi ra.

Ngô Khảo Tích không có quyền lực để đem tinh binh và rất nhiều chỉ huy chất lượng cao đưa cho Ngô Khảo Ký. Tất cả có bàn tay của cụ Lý Thường Kiệt bên trong.

Mây mưa đấu đá với triều đình, với thế gia, bầy kế cho Ngô Khảo Ký từng bước đi vững chắc là cụ Kiệt tỉ mẩn chỉ đường.

Tiểu thuyết màu hồng lãng mạn của Tuấn đó là ước vọng đề cao bản thân, cho rằng kẻ xuyên không hơn người vậy thôi. Từ đó mới nảy sinh nguyện vọng mà viết ra những dòng “tự lực gánh sinh” như vậy….

Mà Tuấn viết về quan hệ của Ngô Khảo Ký và cụ Lý Thường Kiệt cũng thật là to vẽ đậm đà, dường như không bao giờ khúc mắc cả, và vấn đề Ngô Khảo Ký đi lên phương bắc cũng được Tuấn tô vẽ cho thật biến ảo với đày màu sắc của một Ngô Khảo Ký đầy mưu lược, toan tính tương lai. Thật ra thì việc Ngô Khảo Ký bở đi phương Bắc lúc đó nguyên nhân phần lớn vì quá thất vọng với phán quyết chia tù binh của cụ Lý Thường Kiệt.

Ngô gia quân của Ngô Khảo Ký đã bị vây khốn, bị tập kích liên tục nhưng họ vẫn khiên cường chống đỡ...

Tổn thất của quân Ngô Khảo Ký lúc đó cực lớn, nhưng hắn vẫn có một niềm tin khi quân triều đình biết chuyện này, khi Đại Bá biết chuyện này thì hắn với Ngô gia quân cùng gần tám ngàn thường dân sẽ được cứu ra ngoài.

Nhưng chờ đợi hắn là một quyết đinh lạnh lùng “chia hai nửa tù binh”. Đến lúc này tám ngàn tù binh ban đầu đã có đến hơn ngàn người chết vì không được cấp cứu, không có thuốc men đủ để chữa trị.

Sau khi nhận được quyết định này, Ngô gia quân tuy mệt mỏi nhưng vẫn theo Ngô Khảo Ký tổ chức một lần đột phá cuối cùng... một nỗ lực cuối cùng kháng lại mệnh lệnh trên.

Nhưng hắn thất bại, toàn thân đẫm máu ngồi trên đống đổ nát mà nắm chặt chỉ lệnh trong tay.

Rồi Liên nhi với chút sức lực cuối cùng đã đến bên hắn. Nàng là người cuối cùng của nhà họ Tô chưa kịp “chết”. Là con gái của Tô Giám người canh giữ thành này. Nàng xinh đẹp, mơ mộng, nàng vốn dĩ sẽ không có cái bạo dạn này. Lễ giáo chết tiệt của thời đại luôn bó buộc suy nghĩ của người phụ nữ.

Nhưng chỉ mấy canh giờ, chứng kến vị tướng quân trẻ tuổi năm lần bảy lượt đột phá vòng vây muốn cứu những mảnh đời bất hạnh của những cô hái nơi đây nhưng bất thành. Sự dũng mãnh, can đảm của vị tướng quân trẻ tuổi ấy , ngay cả là kẻ trước đây là địch nhân cũng khiến nàng phải rung động và thán phục. Những tưởng không có gì có thể khuất phục con người ấy.

Nhưng khi thấy Ngô Khảo Ký đứng đứng trên đống đổ nát hét lên đầy bi thương cùng thất vọng, lại hòa lẫn sự bất lực không cam lòng thì đến cục đá cũng phải tan chảy chứ đừng nói là lòng người.

Tô Thúy Liên đã đi đến quyết định sẽ chết, sống ô nhục thà rằng chết cho xong. Trong suy nghĩ của nàng, cho dù có nhẫn nhịn sống qua ngày thì cũng là kiếp sống trâu chó , bọ lăng nhục, bị trà đạp, bị coi như đồ chơi. Bị những súc sinh kia hành hạ, cho dù một nửa có theo được vị tướng quân này thì cuộc đời sau này của họ cũng không thể nhìn thấy tương lai vì những ô nhục đã nhận ngày hôm nay. Ý tưởng thời phong kiến cổ hủ là vậy đó, không cần ai đếm xỉa đến người phụ nữ bị bạo hành là không phải nàng ta nguyện ý, nhưng xã hội cái nhìn vẫn lấy loại “đạo đức” méo mó phân biệt để đánh giá họ.... Cho nên những người này đã bị dồn đến không còn lựa chọn.

Trong giây phút cuối của cuộc đời Tô Thúy Liên bỗng buôn xuôi mọi định kiến, chết nàng còn không màng . thì định kiến có là gì? Cho nên nàng bước lên, tiến về người thanh niên tướng quân đang ôm mặt khóc hu hu như đứa trẻ trên đống gạch đá đổ nát. Không hiểu sao nàng muốn an ủi hắn, muốn vỗ về hắn. Nàng cũng vứt bỏ luôn tự ti về bản thân đang nhơ bẩn vởi những thứ dâm dịch nhơ nhớp mà tiến lên. Nàng lúc này đại diện cho người phụ nữ của thế giới này muốn vượt qua rào cản, muốn vượt lên trên định kiến.

Tuy có muộn, tuy không triệt để vượt qua nhưng nàng cuối cùng đã một lần trong đời thử làm những gì mình muốn, vượt qua rào cản đạo đứa giả của đám nam nhân đốn mạt, vượt qua thứ quy chuẩn trói buộc đề nén người phụ nữ. Và nàng thành công, bước một chân vào tâm hồn của người thanh niên tướng quân đó.

Chuyện đời là vậy, có những người chúng ta gặp thường xuyên nhưng sẽ không có ấn tượng nào, nhưng có những người chỉ là một lần gặp trong đời, vào một thời điểm đặc biệt, vào một hoàn cảnh đặc biệt. Mãi mãi.... mãi mãi... ngươi sẽ không quên.

Nàng thành công vuốt ve khuôn mặt thất thần đó, nàng thành công ôm ấp hắn vào lòng. Lần đầu tiên cô gái người Hán với lễ giáo quấn thân thật lòng muốn vượt rào ôm lấy một người đàn ông, và nàng thành công làm được.

Nhưng nàng chỉ thành công một nửa, vì nàng tự sát quá nhanh trước khi kịp nghe người đàn ông này có thể tiếp nhận nàng hay không. Nếu có một người đàn ông có thể tiếp nhận nàng trên thế giới lúc này, duy nhất... hẳn duy nhất sẽ là người đàn ông này, không để ý quá khứ nàng đã trải qua vấn đề gì, không để ý chuyện có bao nhiêu người đàn ông đã hãm hiếp vấy bẩn cơ thể nàng.

Cái chết của Tô Thúy Liên đã khiến cho Đế tâm trong Ngô Khảo Ký gần như triệt để thành hình, hắn cần quyền lực và muốn có quyền lực để thay đổi hiện trạng của thế giới này. Cái chết của Liên nhi và nỗi đau phải ra tay hạ sát gần bảy ngàn người phụ nữ. Nỗi đau phải chia đôi hơn một ngàn bé gái ở những giây phút cuối rời khỏi nơi đây đã khiến Ngô Khảo Ký có một hố sâu ngăn cách với Lý Thường Kiệt tại thời điểm này.

Lúc hắn cần giúp đỡ nhất, thì điêu đó không có... máu đã rơi, nươc mắt đã tuôn... cõi lòng tan nát. Thất vọng, bất lực, đau đớn cho nên hắn mới rời đi phương Bắc, bỏ lại hoàn hoàn cuộc chiến nơi này sau lưng...

Năm trăm bé gái được dấu đi danh tính, nuôi dưỡng ở Jeju. Bọn họ không ngờ lại toàn bộ đổi họ kép Lý Tô. Lý quốc họ, Tô từ Tô Thúy Liên... Năm trăm bé gái cứ vậy được điều trị tâm lý nơi đây... mỗi người bọn họ đều chỉ biết đến Ngô Khảo Ký, đến anh trai, đến cha nuôi Ngô Khảo Ký .... Đây là một bí mật không nhiều người biết. Những người biết lại cực kỳ kín tiếng, các bé gái này đã được chính bàn tay của Ngô Khảo Ký đều trị. Cho nên tổn thương về thể xác có thể được chữa lành, nhưng tổn thương về tinh thần mãi mãi rỉ máu trong tâm.