Quyển 3: Trật Tự Thế Giới Mới.
Lý Tô Ánh Nhi thu người nép sát mình vào lồng ngực vững trãi mà ấm áp của người đàn ông đó.
Giờ đây nàng đã hiểu vì sao các cô, các dì, các chị của mình dù đau khổ dù sợ hãi nhưng vẫn như vậy can tâm tình nguyện. Chỉ cần những giây phút như vầy cũng đủ xua tan mọi âu lo, mọi đắn đo về tương lai rồi.
“ Này em định rúc nách hôi của anh đến lúc nào? Vẫn chưa chính thức nói gì với nhau đâu đó”
Chả hiểu sao cứ lãng mạn là lại đến lúc Ngô gia phá team.
Mà hắn chỉ chân thật thôi, cả hai có rất lắm chuyện với nhau, nhưng là câu yêu thương chính thức là chưa có nói ra đâu đó.
“ Gừ….”
Máu nóng lên đầu, chị đây đang lãng mạn được mấy giây… lại phá….
“ Ối… ái… nhả ra… chó à…”
……….
Thật… muốn lãng mạn cùng đám Ngô gia đầu đất, thân cục gạch này rất khó. Chả hiểu sao nhà Lý Tô chịu nổi… khó hiểu…
Thật ra đã đến giờ đi tháo nẹp, kiểm tra , xuất viện này nọ. Phụ huynh cũng sắp đến rồi, cho nên Huy Tuấn muốn nhắc nhở Ánh Nhi thôi, nhưng vấn đề là cách nói chuyện của hắn rất… khoa nghe.
“ Lạ nhỉ… giờ này mẹ vẫn chưa đến đón sao ta?” Tuấn ngó quanh thắc mắc.
Thật ra hắn là người siêu cấp tự lập, nhưng vấn đề là bà Liên Quỳnh rất quan tâm con trai, cho nên Huy Tuấn xuất viện chắc chắn phải đến chứ…
Chợt nanochip vang lên tín hiệu nhấp nháy, có tin nhắn khẩn cấp.
Lúc này Tuấn đã tháo gỡ nẹp cao phân tử polymer bên ngoài cánh tay phải cùng chân trái.
Dĩ nhiên bên trong xương vẫn còn có thanh nẹp Titan hợp công nghệ Zolzic với các phân tử liên kết cấu trúc không gian cưỡng ép Sp2 giữa các phần tử cấu thành tạp ra kết cấu gọi là Zarmexim theo thuật ngữ của người cổ. Đây là một cấu trúc không gian có thể chịu lực nén, kéo từ mọi phía cực kỳ bền bỉ. Thứ này hẳn Huy Tuấn phải chờ một thời gian nữa mới có thể phẫu thuật để có thể lấy ra khỏi cơ thể.
Khi này Tuấn có thể đi lại bình thường, tuy vẫn còn hơi cảm giác kến kến ở chỗ xương đùi gẫy, nhưng hắn đeo vào một bộ trợ lực ở chân trái giúp chống đỡ phần lớn trọng lượng cơ thể cho nên sẽ vẫn không có nhiều trở ngại.
Vấn đề là đợi khá lâu nhưng không thấy bà Liên Quỳnh tới, lúc này nanochip tím hiệu reo vang, Huy Tuấn vội vàng gắn vào thái dương để tiếp nhận thông tin.
Chỉ thấy gương mặt hắn vẫn còn vui vẻ khi xuất viện nhưng lúc này đã tái nhợt không còn huyết sắc.
Anh Nhi đứng ngay bên cạnh, biểu hiện của Tuấn lọt vào mắt cô. Nhưng Nhi chưa kịp hỏi thì Tuấn đã thở dài một hơi, giọng hơi trầm khan khó khăn nhấc lên từng tiếng...
“ Em có thể cho anh đi nhờ đến Cảng Hàng Không K70 được không?”
Lúc này thì đến lượt Nhi sắc mặt khó coi vô cùng, là người nhà Lý Tô Hoàng tộc , nàng không lạ gì cái cảng hàng không này.
Cảng Hàng Không K70 là danh từ, cũng là địa danh kiêng kỵ nhất đối với nữ nhân Lý Tô thị. Nữ nhân Lý Tô thị khi nghe về cảng hàng không này thì đó chính là lúc họ mãi mãi mất đi một người thân, mà cũng có thể là hai, là ba... không thể đoán trước được.
Cảng Hàng Không K70 là nơi chuyên trở di thể, di vật của liệt sĩ Đại Việt trở về cố thổ.... đó chính là đáp án.
Chiếc xe vụt đi trong không hệ thống ống dẫn trên cao... bầu không khí im lặng bao trùm. Tài xế già đã quá quen con đường đến với Cảng Hàng Không K70 rồi, ông không chỉ là tài xế riêng cho công chúa, người nhà Hoàng tộc sống thanh đạm và tiết kiệm, một chiếc xe có thể dùng cho nhiều người.
Trong cuộc đời làm tài xế của ông đã khôn ít lần trở những công chúa, quý tộc hoàng gia nữ giới đến Cảng Hàng Không K70. Nhiều đếm không hết....
Năm đó cũng là ông đích thân đưa Nữ hoàng tới K70 để đón di thể của Ngô Thiên Chiến tướng quân trở về... Thiên Chiến chính là cha đẻ của công chúa Lý Tô Ánh Nhi.
Tài xế già thở dài....
Ông thật không biết bao giờ chiến tranh mới chấm dứt, bao giờ Lý Tô thị và Ngô gia mới có thể bình bình đạm đạm mà sống qua ngày đây.
Ánh Nhi sợ hãi túm chặt cánh tay của bạn trai, nàng quá sợ hãi rồi, ký ức năm xưa khi nàng mới 7 tuổi ập về, cũng là một buổi chiều tà, ánh dương đỏ như màu máu, từ phi cơ mội đoàn người mặc chiến giáp sứt mẻ đi xuống, hoi nghiêm trang không đeo nón bảo hiểm , mỗi người đều lộ ra gương mặt đau thương nhưng đầy nghiêm nghị.
Toàn bộ đều là chiến binh Ngô thị Hà Nội thành. Có chú của nàng , có anh họ, có bác cả… có rất nhiều Ngô gia đất Hà Nội mà nàng biết. Nhưng không có cha nàng, vì ông ta đang nằm trên chiếc hòm lạm lẽo bàng hợp kim Vadermor quý hiếm kia… ông ta đã mãi mãi không thể dậy để nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc nàng.
Cho dù Nhi gào khóc, Nhi gọi lớn, nhưng ông ta cùng bộ giáp vàng vỡ nát vẫn nằm im trong chiếc hộp lạnh lẽo kia….
Nữ Hoàng rơi lệ , nhưng nàng cắn răng không khóc thành tiếng, chỉ nhẹ nhàng đáp lễ cùng các chiến binh Ngô gia phía nhà chồng….
Quan tài nắp mở toang, cô bé bảy tuổi không hiểu lấy đâu sức mạnh mà điên cuồng chèo vào cùng cha, nàng lay, nàng vỗ về… nàng hôn lên trán cha…. Những động tác mà cha ưa thích nhất mỗi khi về nhà. Nhưng người không tỉnh… nàng luống cuống muốn cầm bàn tay cha để áp lên má mình… nhưng tìm không thấy… tay không có… cô bé ngất đi trong tuyệt vọng.
Nữ hoàng run rẩy , lảo đảo đi đến bên quan tài , nàng vuốt ve khuôn mặt người đàn ông của đời nàng, người đàn ông Ngô gia duy nhất và mãi mãi. Người đàn ông đã là trụ cột của cả quân đội Đại Việt, đã là trụ cột cho cả liên quân.
Anh tuấn, nghiêm nghị nhưng đôi khi hài hước. Khiêm tốn nhưng mạnh mẽ quyết đoán, thông thái và tự tin, dũng mãnh vô song và là người chồng mẫu mực , dịu dàng, từng cử chỉ với nàng đều là dịu dàng nhất.
Chiến thần bất bại của Đại Việt , tưởng chừng không gì có thể hạ gục người đàn ông này. Nhưng sự thật tàn khốc chiến tranh tàn khốc… người đàn ông ấy đã trở về bên mẹ con nàng, nhưng chỉ là không thể tỉnh lại, chỉ là thân thể không thể tìm thấy nguyên vẹn, chỉ là chiến giáp vỡ nát thành từng mảnh….
Trong lòng nàng anh ta vẫn là chiến thần bất bại, người đàn ông của nàng vẫn là bất bại.
Than ôi….
Huy Tuấn vỗ vỗ cánh tay bé nhỏ của bạn gái…
“ Anh hiểu, phụ nữ Lý Tô thị sợ nhất là đến nơi này, anh cũng hiểu em hẳn có quá khứ nơi đó…”
Tuấn nhỏ giọng… như tự sự, lại như tâm tình cùng người bạn gái mà đôi bên chưa từng chính thức ngỏ lời này.
Nhi càng run rẩy nhiều hơn…
Tuấn cầm lấy đôi bàn tay nàng giữ chặt, nhìn thẳng vào đôi mắt đầy sợ hãi của nàng, điều hắn sắp nói đây sẽ tàn nhẫn, nhưng đó là cần thiết, thế giới này không chỉ có màu hồng mộng mơ… phải biết đối diện với hiện thực.
“ Anh biết nói điều này quá sớm , chúng ta chưa là gì của nhau…”
Ưm ưm….
“ Là người yêu…” Nhi cưỡng hôn rồi nói … màn ngăn cách tài xế và ghế sau đã được dựng lên….
“ Em biết anh muốn nói gì… xin đừng…”
Tuấn lắc đầu…
“ Có những chuyện phải nói, nếu đã là người yêu càng phải nói….” Tuấn khiên quyết và nghiêm túc…
“ Nếu đã xác định tới bên anh, một Ngô gia nam nhân, em phải xác định rõ… K70 khả năng rất cao em sẽ phải đến, có thể là đón anh về nhà, có thể là đón con của chúng ta về nhà…. Đây là số phận của Ngô gia bọn anh… nếu như em không thể chịu nổi.. tốt nhất hãy buông tay. Nỗi đau đó khó thể hình dung…”
Tuấn đã hứa trở về , hắn hứa đúng, hắn sẽ thực hiện lời hứa này hoặc đồng tộc Ngô thị sẽ giúp hắn thực hiện lời hứa này.
Không thể nguyên lành về nhà thì di thể di vật sẽ trở về…
Đã xác định đến với nhau, thì hãy chấp nhận nó , đừng né tránh…
Chán ghét chiến tranh… chán ghét thực tại….
Ngô Khảo Ký đứng trên chiến trường nhấp nhô xác người, ngựa, hắn không cảm thấy tự hào vì chiến thắng.. vui vẻ thì có.. còn sống sau chiến tranh sẽ là vui vẻ.
Nhưng nhìn những xác chết của liệt sĩ được khâm liệm, từng mảnh kỷ vật di vật được gói ghém cẩn thận.
Những miếng vải trắng quấn quanh thân thể đàn thám ra rừng dòng máu đỏ.
Quân Thập Tự Chinh là xấu xa?
Không hẳn, những kẻ điều khiển họ mới là xấu xa, những chiến binh này là những chiến binh quả cảm, anh dũng, họ đã chiến đấu và hi sinh cho lý tưởng, ít nhất là thứ mà họ coi là “lý tưởng”. Họ là những chiến binh đáng được tôn trọng cho dù đứng bên kia chiến tuyến.
Liệt sĩ Đại Việt thì rõ là những người anh hùng của tổ quốc rồi, nhưng kẻ điều khiển bọn họ và nướng mạng bọn họ vào cuộc chiến nầy thì có tốt đẹp hơn lũ lãnh đạo của quân Thập Tự Chinh hay không. Dĩ nhiên là không rồi. Ký biết rõ điều đó, hắn vẫn quyết đoán , vì lợi ích của quốc gia hắn vẫn làm , vì một Đại Việt là siêu cường thời Trần Lâm thì hắn vẫn làm.
Nhưng mỗi chiến binh Đại Việt ngã xuống, mỗi giọt máu hồng của con dân Đại Việt đổ xuống, mỗi giọt nước mắt tuyệt vọng của người vợ, người mẹ, người con, người bạn gái nơi quê nhà. Đó là mỗi nhát dao, mỗi tia hắc ám báo trùm tâm hồn hắn, bao trùm lên con người hắn để rồi nhấn chìm hắn trong cảm giác trái chiều.
Hắn ngoi lên cố thở... cố hít một chút không khí của hòa binh , của tự ho, nhưng sẽ có bàn chân đạp hắn xuống bãi máu nhày nhơ nhớp, nó sẽ mạt sát , sẽ dí đầu Ngô Khảo Ký cúi xuống huyết đàm mà sặc sụa, muốn thở thì phải mở miệng mà uống vào bụng từng luống máu tanh....
Số phận hắn đã định, phải đi khắp chiến trường, phải nhuốm đầy mình với máu tươi, phải chỉ những ngón tay để con em nam nhân Đại Việt tầng tầng lớp lớp đổ máu hinh sinh, phải chỉ ngón tay để ngàn ngàn vạn vạn phụ nữ Đại Việt nuốt nước mắt đâu thương mất mát.
Cho nên mỗi lần hắn giơ tay đó là nắm đấm... hắn không muốn ngón tay kia chỉ ra... hắn chỉ muốn nắm chặt... nếu được nguyện ý... hắn thà mãi mãi không cần cánh tay này, chỉ cần không có chiến tranh, chỉ cần vận mệnh không ép hắn phải chỉ ngón tay kia.
Nhưng có thể sao?
Hắn sẽ còn làm vậy... nhiều năm, nhiều chục năm... nhiều trăm năm. Bởi hắn là Ngô Khảo Ký , là kẻ bị vận mệnh chọn lựa đệ mạt sát, để đầy ải, để dẫm đạp... thà rằng hắn là một tên khát máu, vô lương tri... có lẽ hắn sẽ cảm thấy... nhẹ nhõm hơn. Nhưng nếu như vậy còn là nhân loại sao? hẳn là không rồi, chỉ có cầm thú mới có thói quen này.
Truyện hay tháng 1