Lý Triều Bá Đạo Phò Mã

Chương 1042: Thiên hạ đệ nhất nhân duy nhất anh ta Ngô Khảo Ký.




Quyển 3: Trật Tự Thế Giới Mới.

Trong thành Mecca, Đại Việt quân đang tổ chức tang lễ cho các liệt sĩ của họ….

“Nghiêm”

“ Chào…”

Rào rào rào….

Từng cánh tay giơ lên …

Ngô Huy Tuấn xếp hàng bên cạnh các quân nhân có mặt nơi này mà hành quân lễ …

Hàng dài các chiến minh vẻ mặt nghiêm trang đôi mắt đượm buồn nhưng bước chân và hành động vẫn quả quyết vô cùng. Trên vai họ là những cỗ quan tài hợp kim Vadermor.

Bên trong đó chính là những bộ giáp vỡ nát, những thi thể đồng đội không còn nguyên vẹn.

Đây là một trận đánh cực lớn không hiểu diễn ra ở khu vực nào ngoài kia , nhưng số quan tài từ Không Hạm Vận Tải đưa xuống là nối dài rất dài chưa thấy có dấu hiệu ngưng lại.

Không những vậy, vẫn còn hai Không Hạm Vận Tải còn chưa mở khoang , số lượng chiến sĩ hi sinh quá nhiều.

Trên mỗi chiếc quan tài đều có khắc tên tuổi cùng đơn vị của các chiến binh anh dũng, người con người em, người chồng người cha của xứ Đại Việt.

Ngô Huy Tuấn tâm thần khẽ rung lên, đôi mắt tiêu cự mờ đi…

Trên cỗ quan tài Vadermor lạnh lẽo. Dòng chữ khắc chìm nghiêm cẩn hiện ra – Chiến sĩ Ngô Huy Tước . Sinh ngày 18 tháng sáu năm 2000. Chức vụ Đại Uý Không Quân – Hạm Đội Không Gian…..

Phía trước Tuấn đôi vai nhỏ gầy của người mẹ Đại Việt khẽ run rẩy…

Đứa con trai bé mỏng mới ngày nào còn chạy quanh quấy mẹ, lúc này đã nằm lặng yên không thể một lần nữa gọi hai tiếng mẹ ơi.

Tước còn quá trẻ, cuộc đời còn nhiều, còn nhiều những thứ mà con còn chưa được khám phá, còn chưa được trải nghiệm. Mới hai mươi mốt năm, mẹ còn chưa yêu thương đủ, chăm sóc đủ cho con mà?

Bà Liên Quỳnh không chịu nổi mà bật khóc, đôi bàn tay gầy gò vén lớp vải lụa đen hai tay ôm mặt nấc lên từng tiếng rất nhỏ. Xung quanh sẽ toàn là góa phụ, toàn là mẹ mất con, toàn là các con mất cha, cho nên nỗi đau này có tột cùng thì nàng cũng không thể khóc thành tiếng khiến phiền tâm người khác.

Bên cạnh Bà Quỳnh là một cô gái trẻ, cô gái rất trẻ... cũng trang phục đen, mũ đen mạng che mặt, lúc này nàng chịu không nổi mà gục mặt vào ngực của Lý Tô Ánh Nhi mà hu hu khóc.....

Đây là hôn phu của em trai Ngô Huy Tuấn , nàng tên Trịnh Tú Tú, là một người Trung Quốc... hai đứa quen nhau là do mai mối, anh trai của Tú Tú là một lính lục quân, trung đội của hắn bị đánh tan đến chẳng còn mấy người, may mà Không Quân Đại Việt đến kịp thời cứu nguy mà đưa hắn đi. Chính là Ngô Huy Tước lái phi thuyền cứu được Trịnh Thành Công một mạng, cho nên thằng này mới nhiệt tình giới thiệu em gái xinh đẹp cho ân nhân.

Kết quả là hai đứa đính hôn rồi, mà hai tháng trước thằng Tước có nghỉ phép, hai đứa vượt rào đến lúc này Tú Tú đang mang trong mình dòng máu Ngô gia. Nhưng vị hôn phu của nàng đã không thể nào trông thấy được mặt con rồi...

Tiếng khóc của Tú Tú kích động quá nhiều cô gái trẻ Đại Việt cùng khóc lớn, họ vỡ òa nỗi niềm, họ không thể nén nhịn được rồi, quá nhiều các cô gái trẻ, quá nhiều những đứa con thơ còn chưa gặp mặt cha, hoặc có gặp cũng sẽ không thể ấn tượng vì chúng quá nhỏ để nhớ về những người anh hùng này. Quá nhiều binh sĩ trẻ tuổi thiệt mạng.

Là một cuộc tập kích bất ngờ vào trại huấn luyện tân binh LQ437.

Không Hạm Tiểu Đội của Ngô Huy Tước đóng quân gần đó bất chấp thuâ thiệt về quân số mà chi viện. Cả Tiểu Hạm Đội gần như bị tiêu diệt hoàn toàn mới kéo dài được thời gian để quân chủ lực kịp lái tới để hỗ trợ. Kết quả 1273 tân binh được cứu thoát nhưng cũng tới 524 chiến sĩ đã hi sinh anh dũng.

Họ chắc chắn là anh hung, xứng đáng là anh hùng.

“ Sao anh không viết tiếp tiểu thuyết…”

“ À … thì hết ý tưởng… hi hi”

“ Đang hay….”

Huy Tuấn nhớ về khi Ánh Nhi hỏi về cuốn tiểu thuyết nửa mùa “Lý Triều Bá Đạo Phò Mã Kia”. Nửa mùa vì hắn không phải nhà văn, con người của hắn thì cứng hơn cục đá, khô hơn viên ngói, làm sao có thể viết văn. Nói là tiểu thuyết thì đó chỉ là một đoạn văn xuôi trúc trắc dài dòng. Nếu người bình thường mà đánh giá thì chẳng đáng một xu, thà họ đọc mấy thứ yy lãng mạn cũng không đọc những mẫu truyện trong mơ của Tuấn.

Nhưng nó lại hay với bản thân Tuấn và ít nhất Nhi cảm thấy hay. Chắc chắn Nhi không giả bộ, bởi xúc động của nàng là thật…

Huy Tuấn run run nhấc bút , bổ xung nhân vật vào bản thảo.

Ngô Khảo Tước… tuổi trẻ, thiên tài quân sự, thiên tài võ thuật… là một thanh niên Triển vọng… tật ngây ngô hay nói thẳng. Vạ miệng….

Giọt nước mắt tuôn rơi. Ngô Huy Tước, mười tám tuổi ra nhập Học Viện Không Quân Hoàng Gia. Được công nhận là thiên tài trong thiên tài quân sự, là thiên tài võ thuật và thanh niên có triển vọng nhất của Ngô Thị toàn cõi Đại Việt, là người được kỳ vọng có thể thay thế Ngô Thiên Chiến, trở thành lãnh tụ lỗi lạc của Ngô gia quân.

Em trai đã ra đi mãi mãi trong hiện thực.. từng dòng chữ nhoè đi, nỗi nhớ thương vô tận của người anh trai.

Huy Tước đã ra đi, nhưng Khảo Tước sẽ sống lại, Khảo Tước sẽ mãi mãi sống trong lòng anh trai hắn , hai anh em sẽ mãi mãi bên nhau trong cuốn tiểu thuyết này…

Ngô Khảo Tước, mái tóc cột lãng tử , mang theo thanh đao tốt mã rẻ cùi từ Thăng Long ngàn dặm tìm anh trai….

Huy Tước của anh…. Khảo Tước….

Liên Đông năm đó, tuyết rơi lã trã… từng bông tuyết trắng như lông ngỗng che phủ khắp bầu trời…

Ngày 27 tháng 11 âm lịch năm Đại Khang thứ 3 (1077). Gia Luật Tuấn run rẩy đặt chân lên đại địa, hắn vẫn không tin là mình còn sống sót….

Thật không thể tin nổi, ông trời phù hộ cho hắn gặp được đại ca, Đông Hải Long Vương.

Ông trời đã cho hắn gặp được cứu tinh, ân nhân và cũng là thày dạy…..

“ Đại Ca , bảo trọng… ở đây tiểu đệ xin một bái cảm tạ người, tiểu đệ còn một hơi thì người mãi mãi là đại ca duy nhất và tôn kính nhất trên cõi đời này…. Bắc Nguyên Hãn Quốc mà đại ca dạy bảo… đời đời kiếp kiếp đi theo Đại Việt của Đại Ca”

Gia Luật Tuấn cúi người sát đất vái lạy thân ảnh cao lớn trên chiến hạm. Toàn thể kỵ binh Liêu Đông quỳ gối hướng về thân anh kia mà ôm ngực cúi đầu…

“ Em trai …. Cố gắng lên… ta tin tưởng ngươi có thể làm được…”

Ngô Khảo Ký cười lớn vẫy tay hào sảng….

“ Với những gì Đại Ca hỗ trợ và chỉ dạy, nếu ta còn không thành công thì không xứng đáng làm em trai của Ngô Khảo Ký Đông Hải Long Vương. Ta sẽ tự tẫn còn tốt hơn sống nhục…”

Thảo nguyên thanh niên tên Gia Luật Tuấn vỗ ngực hô lớn sai đó giật lấy một mũi tên mà bẻ mạnh…. Đây là mời thề cao nhất của người thảo nguyên… không làm nổi thì sẽ như cây tên này… chết không toàn thây….

“ Ha ha ha… có chí khí… em trai của Khảo Ký ta ít nhất cũng phải hùng cứ thiên hạ như vậy mới mới phải….”

“ Tiễn người vạn dặm cũng có lúc dừng… Gia Luật Tuấn.. Đại ca chú ngươi mã đáo thành công….”

“ Cảm tạ Đại Ca….”

Tuyết bay bay….

Phương bắc lạnh lẽo nhưng lòng người lại ấm áp….

Ai nói người dưng không thể thành huynh đệ? Ai nói người dưng chỉ nghĩ đến lợi mà bên nhau?

Đại Liêu Quốc , Quốc chủ Gia Luật Hồng Cơ, thời gian đầu đăng ngôi cửu đỉnh nghe lời nói phải, khuyến khích phát triển nông nghiệp và chấn hưng giáo dục, cứu giúp người dân gặp thiên tai, hoạn nạn nên triều đình ổn định[5].

Nhưng sau đó, vì nghe lời gian thần nên công việc triều chính dần dần trở thành hủ bại, đất nước rơi vào con đường suy vong. Đạo Tông lại không tiến hành sửa đổi, cải cách, bản thân lại ăn chơi xa xỉ, quan lại, địa chủ dần dần chiếm giữ hết đất đai, làm cho người dân chẳng thể chịu được cảnh thống khổ và oán thán.

Đạo Tông lại trọng dụng một đại thần gian nịnh là Bắc viện khu mật sứ Ngụy vương Gia Luật Ất Tân, còn bản thân ông thì không trực tiếp sửa trị công việc triều chính, mọi việc đều nghe theo lời sàm tấu của Ất Tân, chính vì thế đã dẫn tới việc ông tin rằng hoàng hậu Tiêu Quan Âm cùng linh quan (quan coi giữ nhạc trong cung) Triệu Duy Nhất thông gian, nên đã sai giết chết hoàng hậu vào tháng 11 năm 1075, gọi là án Thập hương từ.

Đồng thời Ất Tân cũng lo sợ nếu hoàng thái tử Gia Luật Tuấn lên ngôi thì ông ta sẽ gặp họa (vì Đạo Tông chỉ có hoàng thái tử Gia Luật Tuấn là con trai), nên bày mưu vu cho hoàng thái tử có ý đồ làm phản, Gia Luật Ất Tân chạy ra biển, trong lúc nguy cơ tứ phía tưởng chừng đoàn thuyền nhỏ sẽ bị Ất Tân đuổi theo nhấn chìm thì gặp được hải đội rất lạ không biết từ đâu đến.

Trong lịch sử tân biên . Hoàng Đế Ngô Khảo Ký lúc này đem hạm đội tấn công Cao Ly vì “tội không nghe lời”, vấn đề liên quan đến tranh chấp Tỉnh Jeju của Liên Hiệp Vương Quốc Đại Việt .

Trong lúc vô tình hai người đàn ông truyền kỳ của hai Đế quốc gặp nhau tại nơi đây.

Hoàng Đế Đại Việt Ngô Khảo Ký đã trượng nghĩa cứu Hoàng Thái Từ Đại Liêu Gia Luật Tuấn. Hai người cảm mến tính cách hào sảng, trượng nghĩa cùng mến tài đối phương mà kết nghĩa huynh đệ. Hoàng Thái Từ Đại Liêu Gia Luật Tuấn lúc đó tôn Đông Hải Long Vương làm đại ca. Nguyện rằng nếu ông ta thành công lập lên Đế Quốc Bắc Nguyên sẽ mãi tôn Đại Việt làm anh cả chỉ đâu đánh đó.

Và cả hai nhân vật truyền kỳ này đã lập nên kỳ tích một người thống nhất Liêu Đông- Hà Bắc- Thảo Nguyên Đại Mạc rộng lớn lập nên triều Bắc Nguyên trường tồn bất hủ. Một người lập nên Liên Hiệp Đế Quốc Đại Việt siêu cường Đông Á và Thế giới. Đúng như lời thề nguyện giữa hai con người này. Bắc Nguyên Đại Việt đời đời hão hữu , đời đời thông gia... đời đời là minh hữu đến chết không rời....

Nghe nói cải cách ở Bắc Nguyên hay chính cái tên Bắc Nguyên cũng là Hoàng Thái Từ Đại Liêu Gia Luật Tuấn học từ Hoàng Đế Đại Việt Ngô Khảo Ký.

Trong tự truyện của Gia Luật Tuấn từng viết. “ Đời này khiến Trẫm kính phục duy nhất chỉ Đại Ca, người vừa là anh trai, vừa là thày, vừa là người tái sinh ra Trẫm. Thiên hạ đệ nhất nhân duy nhất anh ta Ngô Khảo Ký” .


"Mười vạn năm trước, Kiếp Dân phủ xuống. Cổ Thiên Đình chỉ còn lưu lại di chỉ, Tây Phương Linh Sơn đã sớm đổ nát hoang tàn, Vô Tận Ma Uyên lùi về trong tĩnh mịch. Hoang Cổ Thánh Vực bị đánh vỡ tan tành, trở thành Tứ Hoang Nhất Hải.

Mười vạn năm sau, Đông Hoang Việt quốc, một gã Chân Nhân cao thủ tuổi già thọ cạn, cáo lão hồi hương, bỗng nhiên tuyệt địa phùng sinh, từ đấy quét ngang võ giới, lập nên bất hủ truyền kỳ."

Mời đọc: